Mộng hồi - Thượng

Thân tặng Yukinari (a.k.a YuYu - chan) ^ ^ . Thank nàng đã giúp đỡ ta :-*

Mộng hồi
           Tiểu Phạm

Thượng.

Cố Thành nhắm chặt hai mắt, thở dài một hơi.
Đồng hồ sinh học của Cố Thành rất đúng giờ, mỗi khi đến lúc nó đều tự động thức tỉnh, mặc kệ thể lực cùng tinh lực có ở trạng thái tốt nhất hay không. Giống như hiện tại, Cố Thành rõ ràng cảm thấy thể lực tuy rằng sung mãn nhưng tinh thần lại mệt mỏi không chịu nổi.
Mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu hắn ngày đêm đều liều mạng kiếm tiền. Ban ngày làm kế toán cho một doanh nghiệp tư nhân, buổi tối đúng bảy giờ đến làm nhân viên pha chế rượu cho quán bar lớn nhất thành phố đến tận hai giờ sáng. Sau đó về phòng trọ nhỏ cùng bạn gái ở chung hoàn thành nốt những gì sáng chưa làm xong. Rạng sáng mới chợp mắt, đến bảy giờ lại bắt đầu một ngày làm việc mới _____ bất luận là ai, trải qua một ngày lao động không ngừng nghỉ như vậy, nói không mệt là nói dối.
Vẫn nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, Cố Thành vỗ vỗ trán tự nhủ: mau, mau đứng lên Cố Thành! Ngươi phải cố gắng làm việc, ngươi phải trả tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền than, tiền điện thoại, còn phải gửi tiền cho viện trưởng _____ ngươi là người có tiền đồ nhất trong viện, đương nhiên, tương lai lão bà còn phải chờ ngươi nuôi! Không có thời gian cho cô ấy thì ít nhất cũng phải làm cho cô ấy không phải lo đến cơm ăn áo mặc. Nếu ngươi mất việc thì cái gì cũng lo không xong!
Rốt cuộc cũng mở hai mắt lên, Cố Thành không khỏi sửng sốt.
Đập vào mắt là màn chướng màu vàng kim, trải dài mềm mại, bao lấy chiếc giường thật lớn, dễ đủ cho năm người trưởng thành cùng ngủ, dưới thân. Xung quanh là chăn nệm ấm áp không cần nói cũng biết là hàng thượng hạng.
Này không phải phòng của ta! Không có trần nhà màu trắng xám, không có cái nệm sờn cũ, thậm chí cũng không có tài sản duy nhất đáng giá là cái TV 24 inch.
Đúng lúc Có Thành đang cảm thấy sự tình có điểm kỳ quái, bỗng nhiên, bên tai phất qua một hơi ấm, mang theo lan khí mát lạnh tràn ngập khoang mũi cùng thanh âm trầm thấp: “Bệ hạ, sớm vậy đã tỉnh sao?”
Cố Thành hốt nhiên một trận mê võng ____ “Bệ hạ?” Là bảo ta sao? Hơi hơi quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt càng làm hắn rơi vào hoang mang _____ âm thanh trầm thấp vừa rồi là của mỹ nhân này phát ra?!
 “Ha ha.......” Mỹ nhân tựa hồ phát hiện ra sự khác thường của Cố Thành, hắn tao nhã chuyển nửa người, áo ngủ bằng gấm thuận thế chảy xuống, mái tóc dài đen mượt lập tức bao trùm, mơ hồ ẩn ẩn lồng ngực trắng nõn với những đường cong tinh tế, xương quai xanh mê người, phối hợp cùng hàng mi dài nhỏ, con ngươi thâm thúy cùng đôi môi cánh hoa đầy đặn, khiến cho hắn toát lên mị lực vô cùng khêu gợi.
Bàn tay thon thon khẽ xoa mặt Cố Thành, mỹ nhân mở miệng nói: “Biểu tình thực hiếm có nha, bệ hạ....... Ai nha!”
Mặt không đổi sắc, mỹ nhân càng không kiêng nể tay bắt đầu không yên phận. Cố Thành vội xoay người xuống giường. Chính mình đã có vị hôn thê, có thể nào bị mê hoặc nho nhỏ này mị hoặc tâm thần, huống chi _____ mỹ nhân kia lại là một nam nhân!!
Tuy rằng trần như nhộng, nhưng trong đây thật ấm áp khiến Cố Thành không thấy lạnh. Hắn chậm rãi xuyên qua bình phong tinh mỹ, xem đến những vật phẩm xung quanh, thoáng lấy lại bình tĩnh, lập tức hướng đến trước một cái gương đồng thật lớn. Chẳng lẽ......
Quả nhiên, nhìn thấy trước mặt là một nam nhân xa lạ, thủ nhi đại chi*, một nam tử khiến cho người khác cảm thấy nho nhã dễ gần.  (“Thủ nhi đại chi” một điển cố, ý là một người hay một sự vật này thay thế cho người hoặc một sự vật khác. Tham khảo thêm ở đây.)
Tay trái run khẽ cầm lấy một lọn tóc dài, tay phải xoa nhẹ bề mặt kính lưu luyến trên khuôn mặt tuấn mĩ kia. Đôi mắt nhu hòa khiến người ta không thể đối với nam tử này sinh cảm giác chán ghét. Nhưng Cố Thành hiện rất muốn đập nát tấm kính, phá tan gương mặt trong đó đem hợp thành gương mặt quen thuộc của mình.
Tay phải nắm chặt thành quyền, các đốt xương nổi lên trắng bệch.
Cố Thành đột nhiên nghĩ, nhẫn đính hôn của mình đã đi nơi nào? Đúng, chỉ cần có nhẫn đính hôn thì tốt rồi, Khải Hân nhất định sẽ bảo hộ mình! Nhất định có thể trở về!! Nhưng... nhẫn đâu? Trên ngón tay không có! Như thế nào lại không thấy đâu?!
Trong lúc hỗn loạn Cố Thành đã sớm quên khối thân thể này vốn không phải của mình, hắn bắt đầu phiền táo đấm vào gương đồng.
“Thành, thực xin lỗi.”
Trong đầu bất chợt hiện lên một câu như vậy, Cố Thành trong lòng đột nhiên thất kinh.
“Thành, thực xin lỗi.......”
Âm thanh như vậy quen thuộc, như vậy ôn nhu, nhưng lời nói ra thật tàn nhẫn! Hai tay ôm quanh thân thể đang run rẩy, Cố Thành thấy mình như đang bị nhốt trong một không gian u ám tối đen, không có lấy một tia ánh sáng, cô đơn lạnh lẽo một mình, giống như đêm nhiều năm trước đó. Chính mình...... Lại bị bỏ rơi??
“Thành, ta không có cách nào sống tiếp như thế này.....”
Ta biết, ngươi từ nhỏ đã là nàng công chúa được phủng trong lòng bàn tay yêu thương che chở, ngươi thế nào có thể chịu được cuộc sống không có gì đảm bảo này.
“Ba ba giới thiệu một người quen cho ta, ta gặp qua, thực vừa.....”
Nhất định là môn đăng hộ đối ? Cũng tốt, loại cô nhi không có gì như ta đương nhiên không xứng với ngươi......
“Nhẫn đính hôn, ta sẽ trả cho ngươi.......”
Tốt tốt, chúng ta đoạn sạch sẽ, như vậy ngươi sẽ yên tâm bắt đầu một cuộc sống mới, ta chúc phúc cho ngươi, thật sự......
“Bệ hạ.....” Không biết từ khi nào mỹ nhân trên giường đã muốn phi y hạ sàng (không quần áo bước xuống giường, cơ mà để nguyên nghe hay hơn.), hai tay nắm lấy bả vai Cố Thành, cả người dán sát vào tấm lưng trần trụi của hắn, “Lan nhi làm sai cái gì, ngài vừa rồi cũng không cho ta chạm vào......” Mỹ nhân khép hờ đôi mắt che đi nét lạnh thấu xương.
“Không....” Âm thanh nỉ non theo khóe miệng tràn ra, trong đó bao hàm sợ hãi cùng bất lực khiến người nghe cảm thấy nam tử này thực chất chỉ là một hài đồng bị vứt bỏ.
Cố Thành cảm thấy chính mình thật sự là uất ức, lại có thể phát ra loại âm thanh mất mặt này. Nhưng là, càng uất ức vì mình bị vứt bỏ lại càng hoang mang lo sợ, chỉ biết vùi vào ổ chăn trốn tránh sự thật, thầm nghĩ chạy thoát tất thảy. Kết quả thật đúng là đã làm cho mình chạy đến nơi không người nào biết. Này tính là cái gì, Tá thi hoàn hồn? Ta hẳn là không chết đi! Có lẽ ta nhất định bị mọi người vứt bỏ, kia ông trời ngươi còn giữ ta lại làm gì? Vui đùa sao?! Ta cũng không muốn bị ngươi đùa bỡn!!
Ngón tay khẽ lướt, lau đi vệt nước trên mặt người phía trước, đặt ở đầu lưỡi.
Nếm nếm....
Hắn khóc! Tịch Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên tư vị. Lệ này khẳng định không phải vì chính mình mà lưu, bởi vì chính mình chưa từng tổn thương hắn. Như vậy là ai? Là ai có thể làm cho nam nhân suốt ngày lộ ra nụ cười nhàn nhạt này rơi nước mắt mà không tự nhận thấy?! Tịch Lan biết chính mình đang hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lửa ghen tỵ đang hừng hực thiêu đốt lồng ngực hắn. Từ lúc quen biết tới nay, nam nhân này chưa bao giờ rời xa mình! Chính mình vì si mê lưu luyến hắn mà chậm trễ biết bao nhiêu đại sự, nhưng thủy chung không đủ quyết tâm bỏ được hắn, cố ý lấy lòng hắn. Là ai ở thời điểm mình không biết đối hắn tạo nên ảnh hưởng lớn đến vậy?! Tịch Lan lần đầu tiên phát hiện chính mình đối với hắn lại sinh ra ý nghĩ chiếm hữu lớn như thế, mãnh liệt đến nỗi muốn đem hắn khóa cả đời trong phòng không cho tiếp xúc với bất kỳ ai, giam cầm hắn, cả đời chỉ có thể dựa vào chính mình, về phần kẻ đã khiến hắn thương nhớ...... Nhất định phải tỏa – cốt – dương – hôi!(biến thành tro bụi.... để nguyên cho nó tạo hiệu ứng ><)
 Không tự giác siết chặt cánh tay khiến Cố Thành cảm thấy đau đớn, lúc bấy giờ mới phát giác chính mình bị người ôm ấp, vì thế vội giãy ra, quay đầu thấy đối phương song mâu hiện quang mang hung ác, không khỏi lui về sau vài bước.
Tịch Lan sâu sắc nhận thấy Cố Thành là đang sợ hãi, nhanh chóng thu lại biểu tình không nên có, đang nghĩ muốn mở miệng liền nghe thấy thái giám bên ngoài truyền báo: “Thục phi nương nương và đại hoàng tử xin yết kiến ~~”
Nhíu nhíu mày, Tịch Lan thầm nghĩ thực không đúng lúc, song vẫn nói: “Kêu bọn họ đợi, bệ hạ còn chưa thay đồ.”
Cố Thành sắp xếp lại suy nghĩ, đối với tình huống hiện tại cũng đã hiểu đại khái, hắn cảm thấy bất luận thế nào cũng nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất, cho nên khi Tịch Lan cầm y phục mặc cho mình cũng không kháng cự, tuy là đối với mị nhãn vô tình hữu ý thi thoảng lại bắn ra kia hắn không biết chống đỡ như thế nào.
“Ngô..... ngô hoàng vạn tuế.”
“Phụ hoàng vạn tuế.”
Nhìn đôi mẫu tử trước mặt, Cố Thành không khỏi có chút kinh ngạc. Đứa nhỏ này bất quá mới bảy, tám tuổi, cùng mình hiện tại có đến tám phần tương tự, hai mắt đã lộ ra khí độ bất phàm. Ánh mắt sáng ngời nhìn mình, trừ bỏ kính ngưỡng đối với phụ thân tựa hồ còn có chút gì đó mà chính mình cũng không biết được.......
Về phần Thục phi, vừa mới còn khẩn cấp chạy vào, đến khi nhìn thấy phu quân lại có vẻ kỳ lạ, rất khó khiến người khác khỏi nghi ngờ.
“Có chuyện gì nói thẳng ra đi.” Tịch Lan không biết vừa mới nhìn đến cái gì liền chạy ra ngoài, Cố Thành căn bản là không biết lễ nghi trong cung, đành phải hỏi thẳng.
“Không......... Không có gì......” Thục phi rõ ràng bối rối đứng lên, dùng sức vò vò khăn tay “Chính là Linh nhi đã đến tuổi đi học, thần thiếp muốn xin bệ hạ ban cho vài vị Thái phó dạy văn võ....”
  Lý do thực đầy đủ, chỉ sợ đã sớm có chuẩn bị. Nhưng chính mình không nhận thức được người nào ở đây, như thế nào có khả năng trả lời. Chính lúc đang lo không biết trả lời ra sao lại nghe thấy tiếng cửa lớn bị dụng sức đẩy ra, tiếp đó là thanh âm của mỹ nhân kia:
“Người tới, đem Thục phi cùng đại hoàng tử bắt lại!”
Thục phi nhất thời tê liệt ngã xuống, đứa nhỏ tên Linh nhi kia vẫn đứng thẳng tự nhiên, cố chấp nhìn phụ hoàng của mình, tựa như phải đem thân ảnh tuấn tú kia khắc vào trong óc.
Tịch Lan thấy thế hừ lạnh một tiếng, khoan thai hướng Cố Thành đi tới nghĩ muốn dựa vào lòng hắn lại bị hắn không dấu vết tránh đi, trong mắt thoáng chốc hiện lên lãnh ý. Bất quá hắn rất nhanh che dấu, đối với Thục phi đang té ngã trên đất nói:
“Tiện nhân lớn mật, dám cùng ngự y kê đơn trong đồ ăn cùng thuốc bổ của bệ hạ, để hai vị thuốc vốn vô hại hợp thành kịch độc đưa bệ hạ vào chỗ chết!” Quay đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn Cố Thành cùng đại hoàng tử có chung một biểu tình kinh dị, tiếp tục nói: “ May rằng bệ hạ hồng phúc tề thiên chưa bị ngươi làm hại, ngươi còn gì để nói!”
“Ha ha ha....” Thục phi bật cười “Ha ha ha ha ha........Ta không có gì để nói, tất là đều là do ngươi! Ngươi này hồ ly tinh câu dẫn bệ hạ, nếu không phải do ngươi bệ hạ thế nào lại không chịu lập hậu, cũng không chịu lập Thái tử vị! Ta cũng sẽ không đưa ra hạ sách ở chỗ của ngươi đầu độc Hoàng thượng. Khánh quốc nếu vong, nhất định là tội của ngươi!”
   “Ở địa bàn của ta độc chết bệ hạ khiến ta mang tội hành thích vua, kế đến là đưa con mình lên ngôi hoàng đế, chính mình làm Thái hậu, đây là tính toán của ngươi a! Ha ha........ Chỉ tiếc hiện ngươi có muốn gì cũng đều không được.” Tịch Lan vẻ mặt thoải mái Nhìn Cố Thành nói: “Bệ hạ, hành thích vua là tội đáng chém đầu, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, thần đề nghị đem Thục phi cùng đại hoàng tử lập tức xử trảm, còn đồng phạm thì tru di cửu tộc.”
Cố Thành nghe xong nhíu mày. Đang nghĩ xem vì nguyên nhân gì mà mình lại ở trong thân thể vị hoàng đế này đâu. Xem ra vị hoàng đế kia là bị độc chết, chính mình lại hưởng ‘tiện nghi’ sẵn có này. Nhưng là tru cửu tộc không khỏi quá tàn nhẫn, hơn nữa đứa nhỏ chắc chắn là không biết đến việc này. Một đứa nhỏ như thế bất quá mới sáu tuổi, có thể biết cái gì thiện ác.
Vì thế ở trước mặt bao người Cố Thành vì Linh nhi mà che chắn, vì hắn mà sửa lại y quan, dẫn ra đại môn, chỉ thản nhiên lưu lại một câu: “Hành án theo luật xử quyết, vô tội không thể lạm sát.”
“Linh nhi, đi thư phòng.” Tiếng nói như cũ trong trẻo mà không kém phần lạnh lùng.
“Ân.” Đồng âm non nớt cũng không mất ổn trọng.(yên ổn, lớn tiếng)
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, chỉ chừa lại một đám người cùng kinh ngạc trợn mắt há mồm và Tịch Lan mặt đầy sát ý.
Hắn hung tợn nhớ lại hai người một lớn một nhỏ cùng nắm chặt tay vừa nãy, nghĩ thầm: Cố Thành, ngươi chờ, ngươi nhất định là của ta! Cả đời này, ngươi chỉ có thể là của ta!!


_____________________

5 nhận xét:

  1. Tiểu Nhã iu, cảm ơn nàng nhìu nhìu! ^^ Thiệt vui cơ, ta được ẵm chap đầu tiên của bộ nì! ^^ À, ta rất thích màu tường trong nhà nàng, cái nào cũng đẹp ghê cơ, cái trước cute, cái nì romantic! ^^ Ta cũng sắp sơn lại nhà! ^^
    P/s: Rất vui được đóng góp ý kiến cho nàng! ^^ Mà nàng làm việc năng suất ghê!^^

    Trả lờiXóa
  2. Vầy là đang mắc cỡ a??? ^^

    Trả lờiXóa
  3. đáng ghét~ bít còn trêu người ta

    Trả lờiXóa
  4. chậc tỉ làm truyện nào cũng hay a.muội thích nhất xuyên không a.

    Trả lờiXóa