Mộng hồi - Trung 1

Mộng hồi - Trung.

1.
Tuy văn tự thời hiện đại cùng Khánh quốc không phải là hoàn toàn giống nhau, nhưng Cố Thành vẫn kiên trì xem xong điển tịch có trong ngự thư phòng, như thế hắn mới hiểu được mọi chuyện.
Nguyên lại Cố Thành hiện đang ở một nơi có tên Khánh quốc, đương nhiên, nơi này không phải Trung quốc cổ đại ___ tuy rằng văn hóa tương tự. Quốc thổ rộng lớn, toàn bộ đại lục không có nước láng giềng, là một quốc gia thống nhất. Lịch đại quân chủ (các triều vua) cho dù không có đại công gì nhưng cũng không thấy xuất hiện hôn quân, nhân dân coi như là an cư lạc nghiệp, không có nhân tố gây bất lợi nào. Bất quá chuyện tiền triều Tể tướng từng gây loạn triều chính, sau bị diệt môn, dư đảng bị cách chức khiến Cố Thành nhíu mày. Một đêm tận sát hơn ba trăm linh năm nhân mạng, thật sự không thể tưởng tượng tình cảnh khi đó là như thế nào giống địa ngục. Nhìn thời điểm Cố Thành không khỏi cười khổ, cảm thán ông trời thật đúng là có tâm. Bảy năm trước ‘hắn’ đã muốn chết một lần, sau lại không có phi tử nào thụ thai. Ba năm trước, trong một yến tiệc gặp được nghĩa tử của đại tướng quân Tịch Phi, Tịch Lan, rất nhanh liền phong hắn làm tổng quản đại nội, ngày đêm như hình với bóng.
Tổng quản đại nội là chức vị bảo vệ an toàn cho hoàng thượng, dưới trướng có hơn ba nghìn quân tinh nhuệ, võ nghệ cùng năng lực tình báo đều đứng đầu, phàm là những người, sự, vật bên cạnh hoàng đế đều không thể qua mắt bọn họ. Cố Thành nghĩ, bọn họ vẫn là còn thất trách. Nguyên bản hoàng đế của họ đã chết, chính mình chỉ là kẻ mạo danh thế thân mà thôi.
Tiếp theo, ở trong lời nói của mấy cung nữ thái giám vô ý để lộ nghiệm chứng được suy đoán lâu nay: quan hệ của hoàng đế và tổng quản đại nội là điều mà mọi người đều biết nhưng lại không thể nói rõ. Điều này khiến hắn vô cùng buồn bực. Mấy ngày nay Cố Thành đều tránh trong ngự thư phòng xem sách, ngẫu nhiên cùng ‘cái đuôi nhỏ’ – đại hoàng tử niệm thi từ giải khuây. Mà vị tổng quản đại nội vốn nên bề bộn nhiều việc Tịch Lan lại giống như con đỉa bám theo không buông. Cố Thành muốn ngủ lại thư phòng, hắn cứng rắn chiếm nửa giường; Cố Thành muốn hắn tìm phu tử cho Cố Linh, hắn tự đề cử mình; Cố Thành muốn hắn đừng quấy rầy, hắn nói bảo vệ vua là chức trách của mình ____ quả thực đều đuổi không đi.
Càng làm cho Cố Thành đau đầu là người hầu đối Tịch Lan cùng mình ôm ôm ấp ấp tập mãi cũng thành quen, thậm chí đối với hành vi cự tuyệt Tịch Lan của chính mình lại thấy kỳ quái, chỉ có Cố Linh là còn thấy được vẻ căm giận cùng kỳ quái, nhưng này càng khiến Tịch Lan càng thêm không ngừng cố gắng, gần đây ý đồ thân thiết càng lúc càng có xu thế gia tăng.
Lơ đãng nhìn tấu chương trong tay, Cố Thành khẽ thở dài. Chính mình rõ ràng không phải đồng tính luyến ái, nhưng hiện tại đối Tịch Lan lại dần dần không có sức chống cự. Đối với người vì mình mà lo lắng hết thảy, thậm chí là cầm đèn đổi nước cũng tự động giúp mình, khả hắn như thế nào có thể lạnh nhạt. Hiện tại thậm chí ngay cả hành vi thân cận quá phận của Tịch Lan cũng dần dần chấp nhận.
Khép lại tấu chương, bỗng phát hiện Tịch Lan đã ghé vào trên bàn ngủ quên. Tiện tay đắp cho hắn kiện áo choàng, Cố Thành nhẹ nhàng đứng dậy ôm lấy Cố Linh sớm đã ngủ quên trên tháp thượng, thương tiếc hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Một đứa bé nhỏ như vậy, lại chưa bao giờ được phụ mẫu quan tâm, theo như phó dịch nói thì trước kia nó cũng không được mẫu phi chiếu cố, đối xử với nó như một công cụ lợi ích, thật sự quá mức đáng thương.
Đứa nhỏ trong lòng khẽ chuyển tỉnh, mơ hồ nhìn thấy thần tình vô cùng từ ái của phụ thân sau nháy mắt liền thanh tỉnh, nhẹ kêu: “Phụ hoàng.”
Nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ, Cố Thành không nhịn được lại hôn trán nó một cái nói: “Ngoan, phụ hoàng đưa ngươi đến sương phòng nghỉ ngơi.” Từ khi nhận thức đến khi chia tay Khải Hân, Cố Thành luôn bài xích cùng người khác thân cận, đương nhiên, tên Tịch Lan niêm nhân kia cùng đứa nhỏ là ngoại lệ. (niêm có nghĩa là dán vào, dính chặt vào)
Nhanh chân bước tới cửa thì Cố Linh bỗng ôm cổ Cố Thành, ở trên mặt hắn nhanh nhẹn hôn một cái nói: “Tạ phụ hoàng.” Người được hôn bỗng nhiên cứng đờ, lập tức ôm chặt đứa nhỏ đẩy cửa rời đi.
Hai người không để ý thấy, trong phòng, có một người đang hung hăng túm trụ áo choàng trên người, dùng ánh mắt khó có thể miêu tả thành lời nhìn bọn họ rời đi.
Dàn xếp hảo Cố Linh, Cố Thành đẩy cửa ngự thư phòng, cánh cửa vừa khép lại lập tức bị một người chặt chẽ ôm không thể động đậy.
“Tịch Lan!” Nhăn mi, muốn đẩy người đang ôm mình ra nhưng thất bại. Tịch lan tốt xấu gì cũng lớn lên ở phủ Tướng quân, sau lại ra ngoài bái sư học nghệ năm năm, hắn chỉ biết chút da lông bên ngoài há có thể là đối thủ của Tịch Lan.
Cố Thành vạn vẹo muốn thoát khiến lực đạo trên người hắn càng thêm buộc chặt, hắn nhịn không được rên rỉ: “Ngô....... Đau........”
Hai phiến môi nóng như lửa bất ngờ đánh úp lên đôi cánh hoa của Cố Thành, hàm răng ở trên khẽ liếm lộng phệ cắn, tiếp theo là cái lưỡi cường hãn xâm nhập, đem Cố Thành dây dưa đến hô hấp không thông hai mắt phiếm lệ quang mới thỏa mãn rời đi.
“Ngô......” Chỉ lo thở dốc mà không để ý thấy rằng thân thể đã bị chuyển dời về phía tháp thượng.
“Thành.......” Lời lẽ dây dưa chuyển dời tới cổ, khẽ cắn, lưu lại một đường ấn ký nhàn nhạt.
“Ân.... Đừng.....” Muốn kháng cự nhưng lại vô lực.
 Xem người dưới thân đã lâm vào mê mang, Tịch Lan ngồi khóa trên người hắn, một tay vuốt ve những điểm mẫn cảm trên thân thể quen thuộc này, một tay từ từ thoát chính mình quần áo.
Để lại nhất kiện đơn ti (áo lót trong), Tịch Lan đem hai khỏa hồng châu khi ẩn khi hiện đến bên miệng người đã bị mình khiêu khích đến cả người khô nóng nói: “Thành...... Liếm ta.....”
Không tự giác, Cố Thành vươn đầu lưỡi xúc thượng hai anh khỏa đỏ tươi mê hồn.
“A!” Mỹ nhân ngẩng đầu lên, đem mỹ vị chủ động hiến dâng.
Tiếng rên rỉ kiều mỵ đã hoàn toàn phá hủy lý trí của Cố Thành, hắn thô bạo xé rách chút che đậy còn lại trên người Tịch Lan, làm cho thân thể tuyết trắng hiện ra trước mặt.
Một ngụm hàm trụ một anh khỏa, duyện hôn, khẳng cắn, một khỏa còn lại thì dùng ngón tay kìm trụ, vỗ về chơi đùa đến khi nó gắng gượng đứng thẳng đến xung huyết.
“A a..... Thành......” Tịch Lan ôm đầu Cố Thành, mười ngón tay lùa sâu vào tóc, cuồng loạn vặn vẹo thắt lưng, hạ thân không ngừng ma sát, trên đỉnh chảy ra dòng chất lỏng trong suốt dính trên bụng Cố Thành, dưới ánh đèn lóe lên quang mang dâm mị.
“Ta muốn ngươi......” Hơi thở hào hển, mỹ nhân đem một tay Cố Thành đặt trên thắt lưng mình, đồng thời cũng cầm lấy thứ bao lần khiến mình mê hồn thực cốt, “Thành...... của ta Thành....” (đoạn này ta chém >< ... đọc QT hơi khó hiểu nhưng đại ý là vậy.)   
Nghe một câu đó, Cố Thành trong nháy mắt tỉnh táo lại, hắn vội vàng đẩy người đang ý loạn tình mê trên người mình ra: “Ta không phải ‘Thành’ của ngươi.”
Người bị đẩy ngã trên giường đột nhiên im lặng.
Ảo não vò đầu, Cố Thành trách cứ chính mình chịu không nổi dụ hoặc. (*vỗ vai* em nói a~ là đàn ông, trước mặt bày sẵn mỹ thực mà không có cảm giác thì chắc chắn có vấn đề... cho nên anh vậy là bình thường a.)
Đang muốn xoay người xuống giường lại bị người lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đặt lại tháp thượng. Trong lòng đột nhiên giận dữ, tư vị dây dưa kỳ thật không tệ, nhưng người trong mắt đối phương lại không phải mình. Ánh mắt hắn xuyên qua khối thân thể này tìm kiếm ‘Thành’, không phải là mình, mình vốn vẫn như cũ, là người không ai cần đến.
“Ta nói ta không phải.....” Tiếng rống giận lập tức bị đối phương nuốt vào trong miệng.
Tịch Lan che lại miệng Cố Thành, hai mắt gắt gao nhìn hắn. Cố Thành lạnh lùng tùy ý hắn dây dưa, không hề đáp trả.
Tinh thần lãnh đạm cũng không thể che dấu nhiệt tình thân thể. Lúc Tịch Lan cầm lấy phân thân hắn vẫn là rất kích động. Lạnh nhạt nhìn con người xinh đẹp kia khẩn cấp thu nạp cự vật, vẻ mặt đan xen thống khổ lẫn ngọt ngào, Cố Thành trong lòng lửa giận cháy càng vượng. Đột nhiên hắn xoay người đem mỹ nhân đặt dưới thân, đoạt lại quyền chủ đạo.
Cuồng dã sáp nhập khiến mỹ nhân không chịu được cao giọng rên rỉ, toàn thân phủ một lớp mồ hôi khiến làn da càng thêm oánh nhuận.
“Ta không phải ‘Thành’ của ngươi.” Trong cơn kích tình, thanh âm Cố Thành vẫn lạnh như băng.
“Ngươi...là...... A!”
“Ta – không – phải!” Càng thêm hung mãnh ra vào khiến người dưới thân muốn nói cũng không thành lời.
“Ta gọi là Cố Thành, nhưng là ‘Thành’ trong [ tường thành ], ta không phải ‘Thành’ của ngươi, ‘Thành’ của ngươi đã chết rồi!” Lạnh lùng vạch trần sự thật, Cố Thành cảm thấy kỳ quái khi trong lòng đồng thời cảm thấy thống khổ cùng khoái hoạt.
“....không....” Tịch Lan cố gắng điều chỉnh hô hấp.
“Không..... Thành sẽ không rời bỏ ta! Thành luôn ở cạnh ta, trong mắt hắn chỉ có ta, chỉ yêu ta, chỉ hướng ta cầu hoan.....” Nước mắt theo hốc mắt tràn ra, con ngươi màu đen thâm thúy lộ ra vẻ cuồng loạn cùng bất lực, hai tay nắm chặt tay Cố Thành, móng tay bén nhọn lưu lại một vệt hồng ngân trên làn da tuyết trắng: “Hắn nói sẽ vĩnh viễn không rời xa ta! Chúng ta là một thể!!”
Dũng đạo chật hẹp chợt co chặt khiến Cố Thành khó có thể nhúc nhích.
“Ngươi xem, Thành của ta đang ở trong ta.........” Ánh mắt đang mê mang bất chợt tỉnh táo, “Ngươi không phải Thành, vậy Thành đi đâu? Ngươi đem hắn giấu ở đâu? Trả cho ta! Ngươi đem hắn trả cho ta..... Thành, ngươi đang nói giỡn đúng không?? Ngươi chính là giận ta, ta gạt ngươi, ngươi mới giận ta, đúng không? Nhưng là Thành, ta thật sự yêu ngươi, luyến tiếc ngươi, yêu đến khắc cốt ghi tâm, cho nên ngươi nhất định sẽ tha thứ cho ta. Thành, mau nói ngươi cũng yêu ta a.....”
Chậm rãi thu tay về, Tịch Lan che đi hai mắt đang rơi lệ, tuyệt vọng.
“.....Đừng rời xa ta......”
“......Đều là ta sai.........”
“........Ít nhất nói cho ta biết....... Nói ta biết ngươi cũng yêu ta..........”
Cố Thành im lặng nhìn hắn, thần sắc dịu đi, hắn bắt đầu vuốt ve thân thể Tịch Lan, tựa như đang che chở một hài tử mới sinh, chậm rãi tìm những nơi mẫn cảm của hắn không ngừng vỗ về đùa lộng, cho đến khi người dưới thân bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ.
Cúi đầu hôn gương mặt đầy nước mắt, dừng lại trên đôi môi hồng nhuận mềm mại, trằn trọc lặp lại.
Dũng đạo rốt cuộc buông lỏng, Cố Thành bắt đầu chậm rãi di động, ý đồ muốn đem lại cực độ khoái cảm cho Tịch Lan.
“Ta yêu ngươi......”
Sáng hôm sau, hai người lau mình thay quần áo, hết thảy đều xong xuôi Cố Thành kêu cung nữ mang Cố Linh tới ngự hoa viên dạo chơi, chính mình cùng Tịch Lan ngồi lại ngự thư phòng.
Thưởng thức chén trà tinh mỹ trong tay, Cố Thành rốt cuộc lên tiếng đánh tan không khí trầm mặc nơi đây: “Ngồi đi.” – khẽ nhấc nắp trà nhấp một ngụm – “Chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tịch Lan đứng sau hắn do dự ngồi xuống cạnh bàn.
“Ngươi chắc là biết, ta không phải.......... hoàng đế của các ngươi.” Cố Thành nói có chút gian nan “Hoàng đế của các ngươi xác thực đã chết.”
Tịch Lan không hé răng, hắn cúi đầu khiến người khác không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
“Ta đến từ một thế giới khác, nói cũng thật buồn cười, ta vừa bị vị hôn thê bỏ, sau đó lại ngủ thẳng đến nơi này. Kỳ thực ta cũng không trách nàng, một thiên kim tiểu thư sao có thể gả cho một cô nhi không có tiền đồ như ta? Ha ha...... Này chính là sai lầm của ông trời, chúng ta vốn không cùng một thế giới, không nên gặp nhau. Như vậy là tốt cho cô ấy....” Cố Thành biết chính mình đang nói nhảm, nhưng hắn không muốn ngừng. Cho tới bây giờ hắn muốn đem chuyện giấu kín trong lòng nói ra hết cho một người nào đó hắn không quen.
“Cô ấy học cùng trường với ta, chúng ta quen nhau trong một buổi giao lưu. Lúc đó ta là một sinh viên nghèo, lại là sinh viên duy nhất của cô nhi viện. Vì không muốn tạo gánh nặng cho viện trưởng, ta trừ bỏ học bổng giành được còn phải mỗi ngày đi làm thuê nuôi sống chính mình. Có thể là cảm thấy ta đáng thương, cô ấy bắt đầu chủ động chiếu cố ta, làm cơm, giặt đồ, quét dọn....... những gì một cô gái có thể làm cô ấy đều làm hết. Ta không biết lúc đó mình hấp dẫn cô ấy ở điểm nào, nhưng cô ấy vẫn thuận lý thành chương (ý là hợp lý thôi) trở thành bạn gái ta. Sau khi tốt nghiệp cô ấy vì đính hôn với ta mà cãi nhau với người nhà, đoạn thời gian đó chúng ta cùng nhau vượt qua, cố gắng xây dựng thế giới hai người, đến viện trưởng cũng thực ưng cô con dâu này. Kỳ thực nàng rời ta cũng là phải. Hiện tại hồi tưởng một chút, ta chưa bao giờ đáp lại những gì cô ấy đã hi sinh. Quả thực ta đã làm khó cô ấy....”
Chạm tới chén trà lạnh ngắt, Cố Thành dừng một chút rồi nói tiếp: “Kỳ thực với việc cô ấy rời đi ta chỉ cảm thấy bị bỏ rơi chứ không phải là phản bội. Trước đây do bị cha mẹ bỏ rơi mà ta trở nên rất mẫn cảm với việc bị vứt bỏ, cho nên ta đã từng hoài nghi ta có thực sự yêu Khải Hân. Ta cho rằng vào thời điểm khó khăn đó, tiếp nhận sự giúp đỡ của cô ấy khiến ta cảm kích, rồi khi cô ấy thổ lộ ta liền đồng ý, hiện cô ấy tìm được chân tình, không cần phải tiếp tục sai lầm với ta. Ta xác thực khát vọng được yêu thương, được coi trọng, muốn có người cần ta, cho nên từ đầu ta không cự tuyệt ngươi, nhưng khi ngươi gọi ‘Cố Thành’ ta mới ý thức được người chúng ta chân chính cần không phải là đối phương. Ta là yêu Khải Hân nên mới liều mạng làm việc để chu cấp cho cô ấy một cuộc sống tốt nhất, nhưng vì thế mà ta không có cách nào ở bên cạnh cô ấy, ta thậm chí chưa bao giờ nói lời yêu cô ấy, cho nên ta áy náy, điều này khiến ta bỏ qua việc ta thật tình yêu cô ấy.”
Lại ngừng một chút, Cố Thành hạ quyết tâm nói: “Tịch Lan, ngươi hẳn hiểu được, tối qua chúng ta lợi dụng lẫn nhau cấp mình một kết thúc.” – đậy lại nắp chén trà, Cố Thành hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tịch Lan vẫn đang cúi đầu – “Ngươi và Cố Thành, ta cùng Khải Hân. Ta không hối hận đã nói câu ‘ta yêu ngươi’, ta là đang thay thế Cố Thành nói với ngươi, cũng là ta chính mình nói với Khải Hân.”
Giải thích xong Cố Thành thấy trong lòng môt trận thoải mái.
“Ha ha......” Tịch Lan cúi đầu cười, đầu vẫn không ngẩng lên, “Tuy rằng không hiểu hết, nhưng ta cảm thấy chúng ta thật đúng là giống nhau. Đều là khi đã đánh mất mới ý thức được mình có bao nhiêu ngu ngốc. Ta không nên thương hắn, nhưng hắn, tuy không phải là hảo hoàng đế nhưng lại tuyệt đối là một hảo tình nhân. Hắn nói ta trong lòng hắn là tối trọng yếu, bất luận là giang sơn hay thê tử cũng không thể so với ta. Kẻ giảo hoạt này, hắn không sủng ta, không cho ta cái gì quý giá, hắn chỉ là vào mùa đông sẽ tự mình nấu cho ta chén canh gừng, khi ta sinh bệnh thì chiếu cố ta, khi ta bị thương thì vừa băng bó vừa mắng ta không cẩn thận....... Hừ, thủ đoạn đơn giản đó thế nhưng ta lại để hắn thực hiện được! Ta thật ngu ngốc!”
Cố Thành nhìn Tịch Lan tuy không đổi tư thế nhưng đầu đã muốn cúi đến ngực.
“Không phải từ nhỏ mồ côi, mỗi ngày trừ bỏ học tập chính là luyện công thôi sao, tuy rằng không có ai đau ta, thương ta nhưng còn không phải ta chịu đựng được sao, như thế nào lại vì một chút quan tâm nho nhỏ đó mà trầm mê.... Trao thân cho hắn, nhưng ta nhất định là không nên yêu hắn, bởi ta sẽ khiến hắn bị thương. Ta nghĩ chỉ cần không nói là có thể sẽ không yêu, nhưng ta sai rồi....... Ngốc ba năm, càng ngày càng luyến tiếc, ta không dám tưởng tượng bộ dáng hắn khi hận ta....... Thẳng đến khi hắn thật sự rời đi, cho dù ta muốn nói gì cũng đều quá muộn rồi........”
Tịch Lan hai vai khẽ run, âm thanh nghẹn ngào không thành lời.
Cố Thành nhìn hắn, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Vì thế hắn buông chén trà, mở rộng hai tay: “Cho ngươi mượn bả vai – dù sao nó vốn thuộc về ngươi.”
Tịch Lan không hề do dự, bả vai quen thuộc, cái ôm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cả nụ cười mang ý ‘ta chịu ngươi rồi đấy’, mỗi một cái đều không cấp mình lý do cự tuyệt, tuy rằng lòng hiểu rất rõ bọn họ là hai người khác nhau.
Đem vai áo Cố Thành toàn bộ ướt nhẹp, Tịch Lan rốt cuộc mở miệng: “Kỳ thật ta sớm đã hoài nghi, nhưng trong lòng vẫn không muốn thừa nhận ngươi không phải là hắn, ta không chịu được. Hiện tại làm rõ cũng tốt, chung quy cũng nên đối mặt, đỡ để lâu càng đau hơn.”
Lau mặt, Tịch Lan đứng dậy sửa lại y quan. Cố Thành kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ đôi mắt hơi hơi sưng đỏ thì không thấy trên mặt hắn có gì khác lạ làm người ta hoài nghi hắn có thực sự là đã khóc.
Hắn thẳng hướng đại môn đẩy cửa ra làm cho ánh dương ấm áp tràn ngập trong phòng.
“Ta sẽ tìm kiếm hạnh phúc mới. Ngươi có cùng bộ dạng với hắn, phải cẩn thận!”
Nhìn nụ cười được ánh dương chiếu rọi càng thêm sáng lạn, Cố Thành cảm thấy đó là thiên tiên.  

___________

4 nhận xét:

  1. Ầy, đúng là ngược tâm mà! *Quay mặt vô tường* Còn nữa, em thụ trong này 100% là "dụ thụ"! TT^TT

    Trả lờiXóa
  2. hèm~ xin nhỗi vì đã làm nàng vỡ mộng nhưng ... em thụ ứ phải Tịch Lan đâu ế ...hê hê hê..
    còn ngược tâm chỉ có đoạn này thui ề.

    Trả lờiXóa
  3. No wayyyyyy!!! *Ôm đầu hét lên* Chẳng lẽ Thành Thành là thụ???????????

    Trả lờiXóa
  4. ô hô hô hô .... "Mộng hồi - Trung 4" cảnh hot cảnh hot nha~ ta thông báo trước..

    Trả lờiXóa