Mộng hồi - Hạ



 Hạ.

Khi tỉnh lại cái đầu tiên Cố Thành nhìn thấy là một trần nhà màu xám trắng.
Hắn ngây ngẩn cả người.
Người kia hội thế nào? Hắn đã nói, hắn không biết sẽ gây ra chuyện gì.... Là một linh hồn khác thay thế mình giống như mình từng thay thế ‘Cố Thành’? Trái tim bỗng nhói đau.
Vội bật dậy, Cố Thành hoảng loạn chạy vào trong toilet, nhìn trong gương là hình ảnh của một nam nhân bình thường đã lâu không thấy. Vuốt dọc theo xương quai xanh nghĩ muốn tìm ra cái gì đó.
Nơi này, nơi này hẳn là phải có lưu lại hôn ngân của Lan.... Thế nhưng, cái gì cũng không thấy.
Lặng im hồi lâu, nam nhân bắt đầu sửa sang lại mặt mũi, trên gương mặt trừ bỏ đạm bạc cũng chỉ còn đạm bạc.
Bỏ việc làm kế toán, Cố Thành bắt đầu hoàn toàn ngày đêm điên đảo.
Kỳ thật tiền lương ở quán bar không thấp, hơn nữa Cố Thành lại là nhất lưu điều rượu sư, cho nên đãi ngộ càng cao. Đã không còn trách nhiệm về lão bà nên Cố Thành bỏ tiền vào cô nhi viện cũng càng ngày càng nhiều hơn.
※※※z※※y※※z※※z※※※
Trong khoảng thời gian này ông chủ quán bar vô cùng cao hứng. Nhất lưu điều rượu sư tăng thời gian làm việc khiến những khách nhân ái mộ tìm đến càng đông hơn. Hơn nữa, không biết vì sao nguyên bản khí chất đạm mạc của Cố Thành lại tăng thêm vẻ lãnh đạm, lúc nhàn rỗi sẽ luôn nhìn về một nơi vô định nào đó, ánh mắt thản nhiên lộ vẻ sầu ai, khiến cho dung mạo vốn không mấy bắt mắt lại có thêm phần dụ hoặc, không chỉ có các thiếu nữ mà ngay cả một số ít những nam nhân có sở thích đặc biệt cũng sẽ mỗi đêm đều tới ngồi ở quầy bar một đêm. Những người vào được mà không bị cự tuyệt đều như ‘quá giang chi tức’ (Cá diếc qua sông - Sau khi nhà Đông Tấn thành lập ở Giang Nam, sĩ tộc phương Bắc nhộn nhịp tới Giang Nam, khi đó có người đã nói: "Danh sĩ qua sông nhiều như cá diếc" Ví chỉ một sự việc nào đó hiếm gặp ), đều là cố kiếm chỗ ngồi gần quầy bar nhất để tìm kiếm cơ hội. Bất quá, này đều không tạo ảnh hưởng gì tới Cố Thành.
“Thành, gần đây vẫn khỏe chứ?” Một nữ nhân thanh lệ kéo theo một thanh niên không cao, mặt mũi tươi cười đi tới quầy bar. Thời gian còn sớm nên vị trí còn thừa nhiều, hai người vì thế chiếm được hai ghế ngồi cạnh nhau.
“Khải Hân?” Ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt đánh giá hai người một cái, Cố Thành phát hiện mình không đến nỗi thất thố như đã nghĩ.
“Ân..... Đây là bạn trai hiện nay của em, họ Phạm.” Khải Hân thoải mái cười cười “Cho một ly Margarita đi.”
Thanh niên nam tử quan sát Cố Thành một lúc rồi nói: “Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Phạm, rất vui được làm quen với ngươi.” Nói xong hắn vươn tay tỏ vẻ hữu hảo.
Không hiểu sao lại biến thành như vầy, nhưng Cố Thành không thể cự tuyệt, cho nên hắn cũng nhẹ nhàng vươn tay qua nắm lấy.
Tiểu Phạm lập tức khoa trương run lên, nháy mắt nói với Cố Thành: “Huynh đài, mị lực của ngươi quả thực không phải là ít......”
Cố Thành liền hướng mắt nhìn chung quanh, khiến mọi khách nhân đang nhìn qua với ánh mắt lộ hung quang vội vàng dời mắt làm vẻ vô sự.
“Ta muốn uống sữa tươi ~~~~~” Vẻ mặt tươi cười đến vô lại, Tiểu Phạm hướng Cố Thành yêu cầu.
Những lời này không khỏi khiến Cố Thành ngây người, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Tiểu Phạm! Ngươi là đến phá quán sao?” Ông chủ quán bar Tạ Quyền không biết xông ra từ lúc nào, cùng Tiểu Phạm ôm cổ bá vai, hướng Cố Thành nói “Coi như nể mặt ta, không cần chấp hắn làm gì. Trong tủ lạnh có một bình sữa cùng bánh ngọt, lấy ra cho hắn ăn đi.”
Tiểu Phạm cười meo meo nói: “Chỉ biết Sắc Sắc đối ta là tối ~~~ tốt nhất, biết ta đến nên đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ....” Cười đến vạn phần vô sỉ nói tiếp “Nột, bằng hữu đã lâu, ta không trả tiền nga!”
“Trước mặt bạn gái còn không biết xấu hổ như vậy, thực hoài nghi ngươi có phải hay không giây tiếp theo sẽ bị đá.....” Tạ Quyền cười ác.
“Hắc hắc hắc....... Khải Hân sẽ không để ý, đúng không?” Vui vẻ tiếp nhận đồ ăn từ Cố Thành, bắt đầu mĩ mĩ hưởng thụ “Bất quá có người cầu ta, này tựa hồ thật không có lòng thành a....”
Tạ Quyền vội vàng ngưng cười trầm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy thứ này đương nhiên là chút lòng thành, không cần trả tiền.”
Mục đích đạt thành, người nào đó hướng Cố Thành nở nụ cười sáng lạn: “Ta và Khải Hân sẽ kết hôn,” Lúc quay ra nhìn bạn gái, ánh mắt vô cùng ôn nhu “Hy vọng ngươi sẽ chúc phúc cho chúng ta.”
Yên lặng xem hai người nhìn nhau cười, bầu không khí hạnh phúc nói không thành lời, Cố Thành rốt cuộc lộ ra biểu tình sinh động đầu tiên trong nhiều ngày – một nụ cười thản nhiên, kinh diễm bốn bề.
“Chúc mừng các ngươi.”
“Ha ha..... Cảm tạ.” Tiểu Phạm tiếp tục hưởng mỹ thực, “Người hữu tình sẽ gặp nhau, ta đối với cách nghĩ này hoàn toàn tin tưởng. Đúng rồi, nhà ta cũng mở quán trà, tên gọi là ‘Quán Minh’, cách nơi ngươi ở hẳn không xa, có rảnh mời ghé qua, tính ngươi bảy phần thôi ~~~~”
“Nhất định.”
Ung dung uống nốt ngụm sữa cuối cùng, nhảy xuống khỏi ghế, cầm lấy tay bạn gái.
“Chạy lấy người đây..... Thành, cảm ơn đã chiêu đãi nga ~ Sắc Sắc kẹo kéo, tái kiến a ~~” Tiểu Phạm tay ôm mỹ nhân, không quay đầu lại thảnh thơi rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hai người, Cố Thành không hiểu sao lại cảm thấy ngập tràn hy vọng.
.
.
“Thật sự là đã làm phiền ngươi, ta thế là đã yên tâm rồi.”
“Chút lòng thành. Hắn phúc duyên thâm hậu, nhất định có thể hạnh phúc suốt đời, đừng quá bận tâm.”
“Đúng vậy.....”
.
.
Rạng sáng về nhà, Cố Thành chậm rãi đạp xe đạp đi trên con đường trống trải.
Đột nhiên hắn nghe được một tiếng mèo kêu rất nhỏ, tập trung tìm kiếm thì thấy một con mèo nhỏ màu trắng ngồi ở giữa đường, chân hình như bị thương không thể cử động. Không chút do dự chạy tới ôm lấy con mèo nhỏ, Cố Thành bỗng nghe thấy tiếng phanh gấp bén nhọn cùng ánh sáng trắng bệch của đèn xe....
...
“Tình trạng nạn nhân hiện tại ra sao?”
“Không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng có triệu chứng bị nứt động mạch vành, may mắn là chưa vỡ.”
“Tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”
“Ân, hẳn là có thể cứu sống, nhưng rất khó nói tình trạng chính xác.”
“Như vậy....”
 “Không tốt, mạch máu của bệnh nhân có hiện tượng xuất huyết!”
“Mau, đến kho máu lấy máu dự trữ, chuẩn bị phòng phẫu thuật!”
...
“Bác sĩ, điện tâm đồ ngừng!”
“Shock điện!”
...
“Thế nào, có thể được không?”
“Ở sau lưng Diêm Vương động tay động chân, ngươi cho là đi chơi a! Chuẩn bị tốt Bích huyết đào  làm thù lao đi!”
“Chỉ cần ngươi làm xong, Bích huyết đào tự nhiên là của ngươi!”
“Hừ, lấy năng lực của Phạm ta.....”
..
“Bác sĩ, sóng điện não cũng dừng!”
“......”
.
.
Toàn thân đều cảm thấy thặt thoải mái, lần này ngủ thực sự ngon. Thỏa mãn thở dài, Cố Thành chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy trước tiên là một khuôn mặt tươi cười tỏa sáng.
“Thế nào, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu hay không thoải mái không?”
“Không có....” Bất tri bất giác phải trả lời hắn, đơn giản chỉ vì này là quen thuộc nụ cười.
“Được rồi, ta đây không làm bóng đèn. Thù lao ta chính mình cầm đi!” Giai Đồng chạy hướng cửa chính, đột nhiên nhớ tới cái gì liền xoay người nói “Đừng quên, có rảnh tới chỗ ta chơi a!” Nói xong, nhanh chân chạy như bay ra ngoài. Nói giỡn, cái bóng đèn 2000W này không phải ai cũng làm được đâu.
Một cánh cửa khép hờ, Cố Thành bây giờ mới phát hiện mình đang nằm trong ngự thư phòng của Khánh quốc, mà cách đó không xa có một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình không chớp mắt.
“......Lan?” Hoang mang, Cố Thành suy nghĩ thật lâu mới thốt lên. Đáp lại là một cái ôm gắt gao.
Vẫn như vậy kiên cố mà ấm áp. Cố Thành có chút không thể tin được, lại có cảm giác như đang đắm chìm trong hạnh phúc trong mơ không thể tự kiềm chế. Đột nhiên, cái ôm bỗng buông lỏng, trong tay hình như bị nhét cái gì đó vào, lành lạnh mà trơn nhẵn. Nhìn kỹ, hóa ra là một khỏa ngọc sai được chạm khắc cực kỳ tinh xảo.
“Thành, lần sau nếu ngươi lại rời khỏi ta, thỉnh trước đem cái này đâm vào đây,” Tịch Lan nắm lấy cổ tay Cố Thành đặt trước ngực, nơi trái tim, “Hung hăng đâm vào, không cần lưu tình, bằng không ta tuyệt đối không rời xa ngươi, suốt đời bám lấy ngươi. Giống như lần này.”
Yên lặng nhìn Tịch Lan, Cố Thành đột nhiên lấy tay kéo cổ hắn xuống, tự dâng lên đôi môi của mình. Một cái hôn khẽ đi qua, Cố Thành nói: “Vẽ cô ấy chỉ vì muốn làm kỷ niệm, giống như ngươi hoài niệm ‘Cố Thành’.”
Tịch lan nghe xong liền ngăn chặn Cố Thành, trực tiếp dùng miệng chặn hắn.
“Ngươi hận ta sao?” Tinh tế hôn lên thái dương của thiên hạ trong lòng, Tịch Lan khẽ hỏi.
“......” Nhắm mắt, Cố Thành yên lặng không trả lời.
“Ngươi tại thế giới kia là chết ngoài ý muốn, ta thỉnh cao nhân bắt lấy thời cơ xoay chuyển luân mệnh, để thân thể ngươi chết ở thế giới kia, về sau ngươi chỉ có thể sinh hoạt tại thế giới này.”
“Linh nhi đâu?”
“Đang phê duyệt tấu chương.”
“Ta ngủ bao lâu?”
“Không lâu, tròn một tháng.”
 “Ngày mai đi trà quán uống trà đi.”
“Hảo.”
“.....Lan.”
“Ân?”
“Ta là ai?” Vươn hai tay, hiện rõ trước mắt là cánh tay thon dài trắng nõn, hoảng hốt phân không rõ là kiếp này hay kiếp trước. Trong không gian hư không phù phiếm di động, mọi thứ đều giống nhau, cái gì cũng đều không cầm được.
“Ngươi là Thành của ta, là ‘tường thành’ của ta a.” Dùng chính hai tay của mình ôm lấy ái nhân. Nếu không thể bắt được, vậy ta để ngươi bắt, chặt chẽ ràng buộc cùng ngươi.
“Lan.”
“Cái gì?”
“Ta hình như chưa có nói qua ta là yêu ngươi?”
“.....”
“Lan, ban ngày ban mặt ngươi không cần thoát y phục của ta a......”
.
.
.
“Vì hạnh phúc, hết thảy đều có khả năng.”
Thưởng thức chi Bích huyết đào thật không dễ gì đạt được, Tiểu Phạm bưng chén trà cười gian.

o0 Hoàn 0o

Hoàn rồi!!   \ (^_^) /
Nói thật, đoạn cuối này ta cũng không hiểu lắm về sự xuất hiện của nhân vật Tiểu Phạm, nhưng để ý nhiều vậy làm gì, quan trọng là cuối cùng Lan lan và Thành Thành nhà ta lại đoàn tụ bên nhau là được rồi. ^-^

______________

5 nhận xét:

  1. tem là của ta, hắc hắc, hun hun hun ( hun tem chứ ko phải hun nàng đâu nha), lăn tròn lăn tròn lăn tròn. vẫy vẫy

    Trả lờiXóa
  2. @Keke
    *Cầm tem bỏ khay, hai tay dâng lên*
    tem là của nàng a~

    Trả lờiXóa
  3. Mình ko biết comment gì, chỉ có thể cám ơn bạn editor. Thực sự bạn edit mượt lắm, truyện lại cũng hợp gu của mình, mình rất thích. Gửi bạn một nụ hôn làm quà (ăn đậu hũ trắng trợn), chúc bạn thật nhìu sức khỏe để edit thêm truyện cho mình đọc ké:D

    Trả lờiXóa
  4. hehe tot qua cu tuog Lan lai bi bo roi chu!!! Truyen hay da man y!!!

    Trả lờiXóa
  5. có mùi gian ở đây a.thế là hỉu a.truyện hay a tỉ

    Trả lờiXóa