HĐKLĐLTG 1

Chương 1.


“Tiêu công công !”

“Ân!”

“A ! Tiêu công công a !”

“Ân!...”

“Oa ~ Tiêu công công !”

“Ân….”

“Tiêu…”

Tên thứ tư, đã là tên thái giám thứ tư đi ngang qua, ta nhịn hết nổi rồi nha, gân xanh trên mu bàn tay sắp sửa bạo phát nha..... Mấy tên tử nhân yêu các ngươi..... Ta trong bụng rủa thầm, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười nhã nhặn đáp một tiếng “Ân!”

Còn gọi nữa? Còn gọi nữa xem ta thế nào xé miệng các ngươi ra! Một bọn không có mắt nhìn người, không có giáo dưỡng!

Ta, căn bản không phải là công công gì đó, ta đỉnh đỉnh đại danh, là một nam nhi mười phần khí khái, họ Tiêu, tên Công Công!

Năm đó không biết cha mẹ ta bị bọn giang hồ bịp bợm nào đó lừa, nói cái gì mà ta thiếu khí phách nam nhi, dễ thủ khó công, cho nên liền kêu họ đặt trong tên ta hai chữ “Công” !

Chính là không biết có con quỷ đoản mệnh nào ở trong cung kêu một tiếng “Tiêu công công…” Vì thế …

Hừ ! Các ngươi gặp qua công công anh khí bừng bừng phấn chấn hiên ngang như ta  chưa ?

Ta vốn là một thích khách!

Một thích khách chuyên ám sát Hoàng Thượng!

Các ngươi không tin?

Ta không thèm lừa các ngươi!

Mười năm trước, ta lấy danh nghĩa làm thư đồng cùng Hoàng thượng đọc sách, vốn muốn đâm một lần. Bất quá khi đó nhiệt tình đối với sách của ta còn cao hơn Hoàng thượng, cho nên đã quên đâm.

Năm năm trước, lại giả danh bồi Hoàng thượng luyện võ, đâm một nhát. Bất quá, so với Hoàng thượng ta lại càng thích luyện võ hơn, nên, ta quên đâm....

Lần này là lần thứ ba ta tới nơi này...... Lần này ám sát Hoàng thượng, ta sẽ lên thay hắn làm Hoàng thượng!

“Tiêu công công !”

Ai, gia gia của ta! Vẫn còn? Ai? Là ai??

A?! Uông tổng quản, là lão thái giám chết bầm kia? Lão bất tử này vẫn chưa chết? Xem, lão càng ngày càng yếu, chỉ có da bọc xương, còn kém chút là thành tinh luôn rồi!

“A! Uông tổng quản!! Đã lâu không gặp, ta hảo nhớ ngươi a~ “ Ta tận lực nặn ra vẻ tươi cười, thanh âm nhu hòa nói.

Tên cặn bã nhà ngươi! Ta trong lòng thầm mắng.

“Công công, lần này là lần thứ ba vào cung phải không?” Hắn cười hì hì hỏi.

Hoàng cung?

Cái nơi chim không thèm bay, chó không thèm sủa, lại có nguyên một đám thái giám cùng một tên hoàng đế này ngụ?

Ta phi, ta hận chết cái nơi trụi lủi chán ngắt này thì có, có cho vàng ta cũng không thèm tới đây!

“A, nói thật chính xác, ta rất nhớ hoàng cung này, hoa thơm chim hót, bướm lượn vòng quanh, ngay cả đến mấy tiểu thái giám cũng rất khả ái nữa!” Ta cười vô cùng xán lạn.

....Chỉ có người chết mới thích nơi này , ta mắng thầm .

“Hoàng Thượng đang ở thư phòng chờ ngài đấy !”

Hoàng Thượng ? Tiểu hầu tử nhỏ gầy vô lực, trời sinh xanh xao vàng vọt kia ? Ta tám đời cũng không muốn gặp hắn , chẳng qua ta là một thích khách ! Không có biện pháp, đành chịu thôi.

Ta làm bộ thở dài cung kính nói:”Ai ~~~ Hoàng Thượng kính yêu của chúng ta a ! Ta thật sự rất nhớ mong ngài mà ! Không biết gần đây có hay không càng thêm anh tuấn tiêu sái? Ta phải đi gặp ngài ngay mới được!”

Hầu tử kia ở trong thư phòng sao ? Hừ ! Chờ ta đến xem ngươi mấy năm nay đã lớn thành cái bộ dáng gì nữa ! Ta âm hiểm cười. Trong lòng mắng đến sảng khoái, nhưng trên mặt vẫn là cười hì hì bái biệt Uông tổng quản .

Ta bộ dáng bước đi nhẹ nhàng , phi thường không tình nguyện đi vào thư phòng của Hoàng Thượng .

“Tham kiến Hoàng Thượng !” Ta cúi đầu thành kính thi lễ.

Người phía trước một thân long bào , kim hoàng xán lạn . Hắn quay đầu lại , quả nhiên là Hoàng Thượng !

“Tiêu ái khanh , nhiều năm không gặp , biệt lai vô dạng a !”

Hoàng Thượng ?

Ta vừa thấy ??

Nói nhảm ! Ngươi làm Hoàng đế lâu như vậy mà một chút tiến bộ cũng không có! Vẫn là yếu nhược giống như một con khỉ con ! Làm gì lại có loại Hoàng Thượng như ngươi vậy? Nói dễ nghe thì là thanh tú …Nói khó nghe … Hừ hừ ! Ta sớm muộn gì cũng đâm ngươi , chính mình làm Hoàng Thượng !

Ta cười , quỳ xuống nói :”Thần khấu kiến Hoàng thượng ! Hoàng Thượng quả nhiên là càng ngày càng tỏa sáng rồi !”

Tỏa sáng ? Nhảm nhí ! Ngươi càng ngày càng giống một tiểu cô nương thì có !

“Thật không?” Hoàng Thượng bán tin bán nghi .

“Ân ! Thần phi thường tưởng niệm Hoàng Thượng ! Từ lần từ biệt trước …” Ta cơ hồ than thở, cố gắng nháy nháy cho ra vài giọt nước cho giống như đang khóc lóc !

Tưởng niệm? Hừ! Ta lần này nhất định sẽ không thất thủ! Ta tưởng niệm ngươi mới là lạ !

“Đứng lên đi! Tiêu ái khanh! Trẫm biết ngươi nhiều năm qua vì trẫm không từ vất vả. Cho nên .. Trẫm lần này triệt đi toàn bộ tiên sinh dạy học , đặc biệt gọi riêng ngươi tới bồi trẫm.”

A ? Thật tốt quá ! Cơ hội của ta tới rồi ! Ta cơ hồ vui mừng đến phát cuồng !

“Hoàng Thượng , này … tựa hồ không tốt lắm đâu ?” Trên mặt ta biểu hiện ra thần sắc rất khó xử.

“Ái khanh , trẫm chính là cảm thấy ngươi đặc biệt có thể làm cho trẫm tín nhiệm ! Không giống những người khác , luôn trong ngoài không đồng nhất , làm cho người ta cảm thấy luôn luôn không an toàn !” Hoàng Thượng cười nói với ta .

Trong ngoài không đồng nhất ?

Ta trong ngoài không đồng nhất ? ? ?

Trời ạ … … Ngươi tử hầu tử này , giờ chết của ngươi không còn xa đâu !! Hừ hừ !

“Hoàng Thượng a … Vi thần chính là dùng chân tâm đối ngài mà !” Ta ngẩng đầu , trong mắt tràn đầy mục quang yêu thương .

Tiểu Hoàng Thượng ngươi so với ta còn nhỏ hơn năm tuổi, chỉ là một tên nhóc con mới lớn mà muốn làm Hoàng Thượng ? Nói nhảm! Ta mắng, ta mắng, ta không mắng chết ngươi mới là lạ ấy!

Lúc tiểu hầu tử này sinh ra thân thể rất không tốt, cho nên Tiên hoàng ban tặng một chữ “Thọ” cho hắn, mà Hoàng Thượng , nga không , tiểu hầu tử này sinh vào buổi sáng, cho nên nhũ danh kêu “Hiểu Thọ Thọ” !

“Ái khanh … Kỳ thật lần này … Còn có một việc ! Người khác trẫm không thể tin được , chính là ái khanh ngươi … Ngươi từng cùng trẫm cộng thư cộng võ (cùng đọc sách cùng luyện võ) , trẫm cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể dựa vào được !”

Cái gì ? Cơ hội trời cho đã tới rồi sao ?!

“Hoàng Thượng thỉnh giảng , thần tự nhiên dù là nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan!” Tử Hoàng Thượng, cơ hội dù có tốt thế nào cũng đừng thật lòng kêu ta nhảy vào dầu sôi lửa bỏng a!

“Tiêu ái khanh , trẫm …” Hắn thần bí tới gần :”Trẫm lần này muốn thử làm thái giám ngoạn chơi vài ngày ! Cho nên gọi ngươi đến …”

Thái thái thái … thái giám ? ? ?

Trời ạ ~ đây là Hoàng Thượng sao ?

Đây là ta sao ?

Ta rất hạnh phúc ! Cư nhiên có cơ hội tốt như vậy ! Nếu là như vậy , trước tiên thiến hắn cho triệt đường hương hậu, sau đó đâm chết hắn, như vậy người chết chỉ là một tiểu thái giám vô danh ! Ha ha ha ha ~ đến lúc đó ta chính là Hoàng Thượng !

“Ân … Hoàng Thượng , này … Này rất khó xử ! Hoàng Thượng Hoàng Thượng ! Vạn dân tối thượng , làm như vậy …” Ta khó xử, làm ra vẻ thực khó xử …

Ngàn vạn lần không cần nghe lời ta khuyên quay lại a … Hoàng Thương , ngươi cần phải kiên định a !

“Ý trẫm đã quyết! Nhất định phải làm như vậy ! Ai cũng ngăn không được ! Cho nên ái khanh nếu không muốn khi quân phạm thượng …” Hắn uy hiếp.

Thật tốt quá thật tốt quá ! Hoàng Thượng vạn tuế ! Hoàng Thượng ngươi coi như cầm chắc làm thái giám rồi ! !

“Này … Thần … tuân chỉ !” Ta làm ra vẻ cực kỳ không tình nguyện đáp ứng rồi lui xuống

“Được rồi!! Vậy chúng ta không nên lãng phí thời gian, hiện tại bắt đầu tịnh thân đi!” Hoàng Thượng cười nói .

… … …

Hoàng Thượng thật sự muốn tịnh thân ? ?

Có thể sao ? ?

Ta không phải đang mơ chứ?

“Ta” có thể giết hắn rồi sao ?

…..

_________

4 nhận xét:

  1. Ách, ta đọc đến cái tên của 2 bạn thui mà đã ko chịu nổi, lăn ra cười làm 2 đứa cùng phòng tưởng ta có vấn đề.Truyện này hài ko thể ta, hồi trc ta có nghe nhưng chưa kịp đọc

    Trả lờiXóa
  2. ân, Công Công = công công, Thọ Thọ = Thụ Thụ...
    ta lúc đầu mới đọc mà cứ mắt tròn mắt dẹt bấm bụng nín cười ấy, nửa đêm nửa hôm mà phá ra cười người ta đặt chỗ cho ta ở Sài Đồng thì toi =))

    Trả lờiXóa
  3. truyện rất hài. mình đọc mà cười vỡ bụng. thanks bạn

    Trả lờiXóa
  4. hồ hố
    thank nàng nha

    Trả lờiXóa