Mộng hồi - Trung 2

Mộng hồi - Trung

2.
Chính vụ đương nhiên là giao cho Tịch Lan xử lý – Cố Thành quyết định như vậy. May mắn có lý do dạy hoàng tử, làm cho hoàng đế nhàn nhã hơn, hành vi đại nội thống lĩnh thị vệ tùy tiện phê duyệt tấu chương không bị ai dị nghị..
Ngụy (giả) hoàng đế đại nhân cũng vui vẻ thanh nhàn, mỗi ngày chỉ ở ngự thư phòng hoặc là ngồi trong hoa viên đọc thư đến ngẩn người, lãng phí thời gian, hoặc ngẫu nhiên họa một chút, vẽ ra mặt quỷ, nhưng lại giấu không cho người thấy.
Ngày đó thời tiết thực tốt, Cố Thành sáng sớm tản bộ trong hoa viên, cuối cùng đứng dưới một tán cây dong.
hạ nhân xung quanh đã tự động lui hết khi nhìn thấy hắn – Cố Thành vốn là người ít nói, lại hỉ tĩnh không thích ồn ào, người trong cung ai không luyện được cho mình công phu ‘sát ngôn quan sắc’ (trông sắc mặt mà cư xử), thấy hắn nhíu mi liền thức thời không tiến tới quấy rầy.
Cho nên khi Tịch Lan hoàn thành công khóa cho Cố Linh đến hoa viên đã bắt gặp một cảnh này:
 Dưới gốc dong xanh mướt, một nam tử tuấn tú văn nhã hai tay nắm thư quyển chắp sau lưng, cằm khẽ nâng, gương mặt khẽ ngửa lên giống như đang chuyên tâm nghĩ một cái gì đó, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt nam tử, kim quan trên đầu phản quang lóe sáng, chiếu lên hàng mi dài nhỏ như cánh bướm khẽ rung, chiếc mũi thẳng cao tinh xảo cùng đôi môi cánh hoa đỏ tươi ướt át.
“Phụ hoàng đẹp quá...” Một đạo đồng âm vô cùng nhỏ vang lên kéo lại thần trí của Tịch Lan.
Trong mắt thường nhân, dung mạo hoàng đế chỉ có thể dùng văn nhã tuấn tú để hình dung, chưa từng có ai nói hắn xinh đẹp – tuy rằng chính Tịch Lan cũng thường cảm thấy Cố Thành tướng mạo mê người, nhưng hắn cho là chỉ có mình mới thấy vậy. Hiện tại ngay cả đứa nhỏ cũng nói thế, chẳng lẽ Cố Linh thật sự.....
Ngưng thần quan sát vẻ mặt Cố Linh, phát hiện nó đúng là đang nhìn chằm chằm vào đôi môi câu nhân kia với vẻ si mê. Lòng đó kỵ lập tức bùng lên.. (đến đứa nhỏ cũng có thể ăn dấm chua....=_=)
“Bệ hạ....” Nhanh chóng chạy tới đem người kia ôm vào lòng, hai tay ôm cổ chuyển thân làm cho Cố Thành đưa lưng về phía nam hài sắc mặt đang chuyển sang xanh mét, Tịch Lan gục đầu trên cổ Cố Thành đắc ý cười. Lơ đãng chống lại hai tròng mắt căm giận của Cố Linh, hắn trừng mắt đáp trả: Người này – ít nhất là thân thể này, là người của ta! Người khác không thể mơ tưởng!
Cố Thành phì cười vỗ vỗ vai Tịch lan, giống như đang trấn an một tiểu hài tử. Mấy ngày nay tuy Tịch Lan không tái yêu cầu cùng hắn hôn môi, nhưng thói quen làm nũng cũng không thể sửa ngay được. Thói quen quả thực rất đáng sợ, cho nên đôi khi Cố Thành nghĩ, nếu mình không chiếm cứ thân thể này, Tịch Lan có thể hay không hỏng mất? Chính mình đi tới thế giới này rốt cuộc là do ông trời thỏa mãn nguyện vọng của mình hay là do ‘Cố Thành’ cấp Tịch Lan phần quan tâm cuối cùng?
“Hảo hảo......” Có đôi khi Cố Thành nghĩ mình thực sự giống một bảo mẫu “Hôm nay công khóa đã xong? Kia Linh nhi cũng cùng ngươi tới? Nó đâu?”
“Phụ hoàng........”
Vạt áo bị kéo kéo, Cố Thành quay đầu nhìn, phát hiện đứa nhỏ bình thường trầm tĩnh hiện tại lại giống như chú cún con bị bỏ rơi đáng thương hề hề nhìn mình.
Vốn không có sức chống cự với tiểu hài tử, Cố Thành không chút do dự đẩy người đang như con bạch tuộc bám chặt lấy mình với xu thế càng lúc càng khẩn trương kia ra, xoay người ôm lấy Cố Linh, hôn nhẹ một cái, ngữ khí mang theo ẩn ẩn sủng nịch hỏi: “Công khóa hôm nay làm xong chưa?”
Ngiêng đầu, Cố Linh khẽ liếc người đang đứng cách đó không xa sắc mặt đang dần trở nên khó coi, đột nhiên mỉm cười, mang theo điểm giảo hoạt nho nhỏ, ở Cố Thành sửng sốt liền hôn lên đôi môi mị hoặc kia một cái nói: “Làm xong!”
Nhớ trước đó không lâu có người nào đó cũng đối mình làm loại ‘chuyện tốt’ này Cố Thành không khỏi có chút ngượng ngùng. Vì để che giấu vẻ ửng hồng mất tự nhiên trên mặt, hắn vội vàng đem hài tử ấn vào hõm vai, lấy tay vò vò tóc nó, quay đầu sang một bên.
Nguyên bản đang tức đến nghiến răng nghiến lợi thống lĩnh đại nhân đột nhiên lại thấy được một mỹ cảnh như vậy.
Cố Thành là người trầm tính, ngày thường đều mang một vẻ cười thản nhiên, không bao giờ có người thấy hắn thất thố, ngay cả Tịch Lan cũng không có vinh hạnh này. Mà Cố Thành lại không giỏi giao tiếp, trừ bỏ hài tử cũng không có quan tâm ai khác, trên mặt cơ bản là biểu tình lạnh lùng. Cho nên hiện tại biểu tình đơn giản mà lại rất hiếm có này làm Tịch Lan xem đến choáng váng.
Tim đập bình bịch, Tịch Lan cảm thấy Cố Thành như vậy hảo đáng yêu, mà đôi môi đỏ mọng đã lâu chưa nếm thử kia lại càng có vẻ thêm mê người, nhìn chúng vì hô hấp mà hơi hơi hé mở, Tịch Lan không khỏi nuốt nước miếng, càng không kiêng nể gì đem mắt dời đến vành tai mượt mà, đột khởi nơi yết hầu, cần cổ trắng nõn nà......
Tựa hồ cảm giác được tầm mắt nóng rực trên người, Cố Thành quay đầu nhìn Tịch Lan vẻ mặt đang ngây ra, vội vàng ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại vẻ mặt che đi thất thố vừa rồi. 
“Có thể dùng ngọ thiện rồi.” Không đợi đối phương trả lời vội vàng chạy mất.
Tịch Lan thấy thế vội vàng hồi phục tinh thần theo sát phía sau, trong lòng âm thầm nghi hoặc: Thành khi nào lại trở nên mê hoặc câu nhân như vậy? Mà chính mình từ khi nào lại bắt đầu muốn tìm bất mãn? Trời ạ.... Ta thế nhưng lại muốn tìm bất mãn đến.... Cúi đầu nhìn thứ hơi hơi nhô ra nơi đũng quần, người nào đó cười khổ - ta thế nhưng lại muốn đem hắn áp đảo!
Làm một kẻ nhàn nhã ăn không ngồi rồi, ngày thường trôi qua rất nhanh. Cố Thành mỗi ngày trừ bỏ hết ăn lại ngủ thì cũng chỉ có đọc sách, vẽ mặt quỷ và bồi Cố Linh. Tuy rằng nghìn bài một điệu nhưng hắn lại thấy rất khoái nhạc. Bất quá Từ hôm đó Tịch Lan luôn trốn tránh hắn, này khiến Cố Thành khó hiểu đồng thời cũng có chút mất mát.
Buổi tối sau khi kể chuyện xưa cho Cố Linh ru nó ngủ, Cố Thành theo lệ thường hồi ngự thư phòng. Khi qua phòng Tịch Lan thấy đèn vẫn còn sáng. Lắc đầu thở dài, hắn có chút áy náy khi nghĩ đem toàn bộ mọi việc mà một hoàng đế nên làm giao hết cho Tịch Lan khiến hắn mỗi ngày đều thức đến tận khuya. Ai bảo không có biện pháp a, chính mình thật sự không có khiếu trị quốc.
Đẩy cửa sương phòng, đi thẳng vào trong. Nhìn người úp mặt ngủ gục trên bàn, Cố Thành đi vào phòng ngủ lấy một chăn lông cùng một tấm áo choàng đi ra.
Đem chăn phủ trên người hắn, lại lấy áo choàng bao quanh thật kín. Lúc giúp hắn chỉnh chăn liền phát hiện bả vai Tịch Lan khá rộng, nhiệt độ ấm áp dưới tay khiến hắn khiến hắn nhớ lại đêm đó. Tương phản với gương mặt thanh nhã, thân thể Tịch Lan kỳ thực rất cường tráng, cơ ngực cơ bụng đầy đủ, hữu lực. Cố Thành nghĩ, nếu ‘Cố Thành’ không phải là hoàng đế, kẻ nằm dưới chưa trắc đã là Tịch Lan.
Lắc lắc đầu xua đi hình ảnh không tự giác xuất hiện kia, Cố thành đi qua đóng cửa sổ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Nguyên bản người vốn nên đang ngủ lại chuyển tỉnh, cảm thụ được sự quan tâm còn vương trên người, Tịch Lan bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ khoảng cách chính mình đã cố tình tạo ra liền trở nên vô ích, sợ rằng một ngày nào đó chính mình hội không nhịn được đem tên ngốc đơn thuần kia một ngụm nuốt luôn vào bụng. Vừa nghĩ đến người luôn có vẻ đạm mạc đó sẽ ở dưới thân mình lộ ra mị thái như thế nào, Tịch Lan liền thấy hạ thân một trận xao động. Trời ạ.....
Thật vất vả cuối cùng cũng hoàn thành công vụ, do dự lại do dự, Tịch Lan nhịn không được tới trước cửa ngự thư phòng, không ngờ người trong phòng còn chưa ngủ.
Khe khẽ đẩy cửa sổ nhìn người bên trong đang chuyên chú nghịch bút lông, tên nhìn trộm không nhịn được tức giân: Thật là đồ qua loa! Rõ ràng biết trời lạnh cấp người khác áo choàng, còn chính mình đâu? Khuya như vậy còn chưa ngủ, đến quần áo ấm cũng không biết mặc thêm vào!
Đúng vào thời điểm người đứng ngoài cửa thật sự nhịn không được cảm giác mãnh liệt muốn đá văng cửa chạy vào mắng chửi, Cố Thành cuối cùng cũng dừng tay. Hắn tinh tế quan sát, lộ ra nét cười ôn nhu, sau đó đem một cái chặn giấy đè lên trên, cẩn thận thổi tắt đèn tiến tới bên giường thay y phục.
Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi lên thân người đang chậm rãi thoát y một vẻ phong tư yểu điệu, ẩn ẩn lộ ra những đường cong tinh tế dưới lớp nội y, người nào đó vì chính cái mũi yếu ớt của mình mà suy nghĩ, bức rời đường nhìn tham lam của mình, ngoan ngoãn trở về ngủ. Bất quá, đau khổ nhìn tới thứ đang hùng dũng ngẩng đầu nơi khố hạ, hắn không dám tin đêm nay mình thật sự có thể hảo hảo ngủ một giấc.
Hôm sau thức dậy mặt trời đã lên cao, một đêm xuân mộng đem tới cho Tịch Lan hai tròng mắt thâm quầng. Tuy tẫn hủy hình tượng hoàn mỹ của hắn nhưng lúc đi gọi tên tiểu quỷ luyến phụ kia thượng khóa sớm hắn vẫn rất khoái nhạc. Bởi vì trong mộng hắn hoàn toàn chiếm đoạt được đối tượng thầm mến của tiểu quỷ, này cũng coi như là chiếm thế thượng phong đi?!
Bất quá thời điểm tới ngự thư phòng hắn lại có chút do dự. Tiểu quỷ không nói, nhưng nếu để Cố Thành nhìn thấy hắn nhất định sẽ gặng hỏi? Tiểu quỷ mỗi sáng chuyện đầu tiên thường làm là bám dính Cố Thành, mà lấy cá tính Cố Thành hắn ghét nhất là kẻ nào không đúng giờ..... Ai nha ai nha, thật khó xử nha........
Tại lúc Tịch Lan đang ôm hai má đi tới chạy lui buồn rầu lo nghĩ, cửa ngự thư phòng chợt mở, cung nữ làm vệ sinh đi ra nhìn tới bộ dáng của Tịch Lan không khỏi giật giật khóe miệng, bộ mặt vặn vẹo một bộ muốn cười nhưng lại không dám.   
“Tịch đại nhân........” Thật vất vả thuận khí, cung nữ cười hì hì nói “Ngài tìm Đại hoàng tử? Vừa nãy có một thái giám nói Tịch lão tướng quân có chuyện thỉnh bệ hạ dự đàm, bệ hạ đã đáp ứng, Đại hoàng tử cũng đi theo.”
Nghĩa phụ? Nghe vậy Tịch Lan liền điều chỉnh lại bộ dáng, cảm thấy sự tình có điểm không ổn.
“Hiện tại họ đang ở đâu?”
“Ở đại điện.”
Thi triển khinh công, Tịch Lan dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đại điện. Hy vọng là còn kịp.......

__________


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét