Ca ca xuất giá - Chương 15

Chap này anh Hiên nhà ta đã lấy lại chủ quyền nhá ^^

Chương 15.

Sau bữa tối, mọi người vây quanh cùng thảo luận chuyện trộm sách. Lăng Hạo tựa hồ đối với người nào đó có bất mãn, ngồi xa xa ở một nơi không tham dự.
“Phải không?” Kỳ Vân Thư khẽ gật đầu “Quả nhiên là có danh sách a!”
“Nhưng không phải chúng ta đều không biết nó được giấu ở đâu?” Lăng Lang đột nhiên nói một câu đả kích hai kẻ đang bừng bừng hứng trí kia.
“Bất quá, tổng so với không biết gì không phải tốt hơn nhiều? ” Kỳ Vân Ý đem Lăng Lang kéo ra, liếc xéo một cái, hắn cái khác có thể không biết nhưng bản lĩnh đả kích lại là nhất lưu. Lăng Lang bất mãn trừng mắt nhìn một cái song vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Ta nhớ Toàn Cơ đường hình như có mật thất.” Lăng Hạo đột nhiên xen vào.
“Nga?” Thẩm Hiên nhíu mày “Tin tốt a! Như vậy phạm vi có thể thu hẹp.”
Hừ! Lăng Hạo khẽ hừ một tiếng, không nói nữa.
“Vân Thư, tối nay ta ngủ cùng ngươi được không?” Thẩm Hiên không để ý tới, quay đầu nhìn Vân Thư, phi thường thành khẩn lại mang thêm vẻ ai oán hỏi.
“Không được!” Vân Thư còn chưa mở miệng, Lăng Hạo đã đột ngột chen vào.(mùi thuốc súng a)
“Ta biết làm sao, ngươi không chuẩn bị phòng cho ta. Hơn nữa trước đây ta cũng đã ngủ cùng Vân Thư, có làm sao.” Thẩm Hiên không chút để ý, cố tình xem nhẹ vẻ mặt đã đông lại của Lăng Hạo.  (anh Hiên khẳng định chủ quyền *\ (^O^) /* )
“Vân Thư, được không?” Thẩm Hiên không để ý tới Lăng Hạo đang phát điên phía sau, tiếp tục làm chó con hướng Vân Thư.
“Được rồi.”
“Lập tức đi chuẩn bị một gian phòng khách!”
Bất đắc dĩ trả lời cùng nghiến răng nghiến lợi ra lệnh là cùng lúc vang lên.
Thẩm Hiên đắc ý cười ra tiếng: “Vân Thư đã đáp ứng rồi, ngươi chuẩn bị cũng vô dụng.”
Lăng Hạo vs Thẩm Hiên, hiệp thứ hai, Thẩm Hiên thắng!
.
“Ngươi sao lại chạy tới đây?” Ban đêm, hai người nằm trên giường, ai cũng không ngủ, Kỳ Vân Thư nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi ra miệng.
Không có trả lời. Thẩm Hiên chậm dịch sát vào, cánh tay khoác lên thắt lưng của Vân Thư. Không quen với cái ôm quá mức thân mật này, Kỳ Vân Thư xê dịch thân thể ra ngoài lại bị ôm càng chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một chút, một chút là tốt rồi!”  Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai mang theo một loại mê hoặc, Vân Thư ngoan ngoãn nằm im, lẳng lặng nép trong lòng Thẩm Hiên. Cũng không biết trải qua bao lâu, ý thức dần mơ hồ, Vân Thư chớp chớp đôi mắt mông lung, con ngươi hắc sắc của Thẩm Hiên gần trong gang tấc, giống như hồ nước sâu thẳm muốn đem nhân nhấn chìm trong đó, đang nhìn hắn không chớp mắt.
“Ngươi làm sao vậy? Còn chưa ngủ!” Khuôn mặt khẽ đỏ, hoàn hảo bây giờ là ban đêm, không đến nỗi làm người ta nhìn thấy hành vi mất mặt này của hắn. Ngữ khí nửa oán nửa trách nghe ra giống như đang làm nũng, ý thức được điều này, người nào đó lập tức không được tự nhiên quay đầu không lên tiếng.
“Có lẽ ban ngày ngủ nhiều, ta không muốn ngủ. Ngươi cứ ngủ trước đi.” Trong đêm không nhìn rõ được biểu tình của Thẩm Hiên, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi hắc sắc lộ ra tia thâm trầm.
Qua một lúc lâu, đại khái là do buồn ngủ, Vân Thư tự động tự phát tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thẩm Hiên, mặt chôn trong ngực hắn, rất nhanh đã ngủ.
[ta nói, thật là một đứa trẻ không biết tự giác, ngươi không sợ người nào đó hóa thân thành lang sao?]
Nghe tiếng hít thở đều đều của Vân Thư, khóe miệng Thẩm Hiên không tự giác nhếch lên nét cười, cúi đầu hôn trán hắn, vén tóc cho hắn, Thẩm Hiên thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Đợi đã bao lâu, cuối cùng có thể ôm người này trong lòng, không kiêng nể gì, yên lặng nhìn vẻ mặt yên bình khi ngủ của hắn!
.
“Ta không cần tái cùng ngươi cưỡi chung một con ngựa!” Ta đối đầu gỗ rống to. Không phải ta cố ý kén chọn, mà thật sự tên này rất nhàm chán, vì chân ta bất tiện nên chỉ có thể cùng hắn cưỡi chung một con, nhưng hắn nửa ngày không nói một câu, ta lúc nhàm chán hờn dỗi, hắn cũng không phản ứng.
“Không được. Chân ngươi còn chưa có hảo.” Hắn nói nhiều nhất chính là câu nói này.
Hừ! Ta xoay người, không nói. Đầu gỗ! Đầu gỗ!! Đầu gỗ!!! Ta ở trong lòng oán hận mắng. Ta nguyền rủa ngươi miệng thối nát!
“Ngươi làm sao vậy?” Đầu gỗ cuối cùng cũng để ý.
“Không có gì.” Ta căm giận nói “Vẫn là chạy nhanh lên, sớm gặp nhị ca đi.”
“Nga.” Đầu gỗ gật đầu không thèm nhắc lại.
Thế là, lại lần nữa, lặng yên.

_________

3 nhận xét:

  1. Ko chỉ ủng hộ dài dài mà còn vào đọc hàng ngày. Chờ mong ca ca xuất giá. Midori :)

    Trả lờiXóa
  2. Ai, ta thấy khổ anh Thẩm Hiên quá. iu thì nói là iu đê, anh Vân Thư cứ lờ đờ nc hến thế này làm anh Thẩm Hiên đau lòng, ta cũng đau lòng theo nè. hức hức hức

    Trả lờiXóa
  3. ài.... nam phong không thịnh, không người "khai sáng"... cho nên hai anh cứ như mèo vờn chuột ấy!

    Trả lờiXóa