Mộng hồi - Trung 4


Này thì H =))))
Cảnh H đầu tiên kể từ khi ta xây nhà và khai trương nhé..   ** \ (^o^ )/ **

Mộng hồi - Trung 4. 
Trên người truyền đến một trận ma dương(ngứa ngáy), nhẹ nhàng, khi gần khi xa, làm cho người ta không kiên nhẫn.
Dần tỉnh táo lại, Cố Thành như cũ đầu óc một mảnh hỗn loạn. Hắn rung rung mi mắt, ý đồ muốn mở mắt ra.
Lập tức, có hai phiến gì đó nóng bỏng mà mềm mại áp tới, hàm trên mi mắt, tiếp theo là một xúc cảm càng thêm mềm mại ướt át liếm qua lại, thấm ướt lông mi. Cảm giác toàn thân nhất thời cực độ mẫn cảm rất nhiều, rất nhanh phát hiện có một đôi tay nóng như lửa vuốt ve chính thân thể mình, cẩn thận mà thong thả, giống như không muốn bỏ qua mỗi phân mỗi tấc trên da thịt.
Cố Thành di động tứ chi muốn đuổi đi vật đang càn quấy trên người, lại phát hiện chính mình không thể động đậy.
Bỗng nhiên nhớ lại mọi chuyện, vội vàng thoát ly cảm giác mông lung, mở mắt ra, phát hiện tay chân quả nhiên bị dây lụa buộc trói cố định ở bốn góc giường.
Cách bài trí ở nơi này rất quen thuộc, rõ ràng chính là ngự thư phòng!
Mặt đột nhiên bị người dùng lực kéo qua, mạnh mẽ xâm chiếm, đôi môi bị người thô bạo chà đạp, khẳng cắn đến muốn xuất huyết. Tiếp theo là cái lưỡi vô cùng quen thuộc len vào.
Vòm miệng.
Răng.
Lợi.
Cuối cùng là đầu lưỡi.
Xâm nhập cứ thế lặp lại khiêu khích, thậm chí còn dùng sức đem đầu lưỡi Cố Thành kéo vào khoang miệng hắn mạnh mẽ mút vào, cắn cắn, hai đầu lưỡi nhanh chóng dây dưa một chỗ quấn quýt lấy nhau, thóa dịch không kịp nuốt xuống men theo khóe miệng chậm rãi tích lạc, lưu lại một vệt dài quang lóa dính trên gối.
Rốt cuộc trước khi Cố Thành vì thiếu dưỡng khí mà không thở được, cường ngạnh xâm nhập cuối cùng cũng chịu rời đi.
Vội vàng hít thở không khí khó khăn lắm mới có được, Cố Thành dần điều chỉnh hô hấp, khôi phục lại sắc mặt hồng nhuận, nhịp tim cũng từ từ bình ổn.
Hốc mắt hồng nhiệt, con ngươi bị bịt kín bởi một tầng sương, vạn phần vô tội nhìn người đang nằm trên thân mình, đôi môi sưng đỏ hơi hơi hé mở phiếm một lớp thủy quang sáng bóng vô cùng câu nhân. Bất tri bất giác đem dã thú khiêu khích càng thêm hung mãnh.
“Lan?” Muốn làm rõ tình huống hiện tại, Cố Thành chỉ có thể gọi ra cái tên duy nhất có trong đầu mình.
Phô thiên cái địa(ùn ùn kéo tới), những cái hôn lại mạnh mẽ hạ xuống, so với trước nhiệt tình chỉ có hơn không kém, hôn đến cuối cùng Tịch Lan [ tạm thời xưng hô như vậy ] thậm chí còn đem cả đầu lưỡi thâm nhập vào yết hầu Cố Thành, lặp lại liếm lộng, làm hắn vừa thống khổ lại vừa kích thích mà nhíu mày. 
Rốt cuộc, Tịch Lan thỏa mãn rút đầu lưỡi về, kéo theo một sợi chỉ bạc giữa hai người.
Cố Thành cuối cùng có thể thanh tỉnh, hắn ngay lập tức hỏi: “Linh nhi đâu?”
“Ha ha...” Tịch Lan tựa như khôi phục lại biểu tình ngả ngớn ngày xưa, nhưng trong mắt lại hiện lên dục vọng mãnh liệt không thể che dấu “Ngươi không phải nên lo lắng cho tình trạng của chính mình trước hay sao, Thành?” Miệng nói nhưng động tác trên tay không hề đình chỉ, dọc theo bên hông Cố Thành nhẹ nhàng tao lộng, thẳng đến khi người dưới thân khe khẽ run lên.
Cố Thành trầm mặc, hắn bất đắc dĩ nhìn Tịch Lan, xác thực, hiện tại hết thẩy đều nằm trong tầm khống chế của nam nhân trên thân, chính mình hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào.
“Cố Linh hiện tại tốt lắm, đang ngủ trong phòng của nó.” Cúi đầu, Tịch Lan bắt dầu gặm cắn phần xương quai xanh tinh xảo, Cố Thành bây giờ mới phát hiện mình toàn thân là hoàn toàn trần trụi, không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng.
“Muốn biết sau khi ngươi hôn mê đã xảy ra chuyện gì không?” Miễn cưỡng hỏi, đồng thời lưu lại một vệt hồng ngân trên xương quai xanh, Tịch Lan không chờ Cố Thành trả lời đã lại nói tiếp “Ta giết Tịch Phi. Làm ngươi hôn mê là vì không muốn cho ngươi nhìn thấy cảnh đó.”
Nhẹ nhàng liếm một chút hồng châu trước ngực, hài lòng khi thấy Cố Thành run rẩy: “Chính xác ra, hắn mới là chủ mưu toàn sát Dư gia. Mấy năm nay, chúng ta bất quá là lợi dụng lẫn nhau. Năm đó hắn hướng lão hoàng đế đang bị bệnh đa nghi ngày càng trầm trọng buông lời gièm pha, nói rằng Dư lão gia tử lập bè kết phái muốn soán vị, gia gia thế lực quả thực rất lớn, có hơn phân nửa là đồ tử đồ tôn của ngài, cha ta lại là đại tướng quân nắm giữ binh quyền, lão hoàng đế tự nhiên không nghi ngờ, đêm đó liền tru sát Dư gia. Ta mệnh lớn, được cứu ra nhưng lại rơi vào tay Tịch Phi. Lão hồ ly kia từ lâu đã thèm muốn binh quyền, nhưng khi thấy ta thì lại nảy lên dã tâm lớn muốn nắm gọn giang sơn.” Tịch Lan bắt đầu mút vào, đầu lưỡi đảo quanh, chỉ trong chốc lát anh khỏa đỏ tươi đã dựng thẳng muốn xung huyết, Cố Thành cũng khẽ khàng rên rỉ, ý loạn tình mê, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế suy nghĩ.
“Dùng danh nghĩa của ta mượn sức thuộc hạ của gia gia và phụ thân, để ta giết Khánh quốc hoàng đế, sau đó lên ngôi, để nữ nhi hắn làm hoàng hậu, khi đó quyền lực Khánh quốc hoàn toàn nằm trong tay hắn.” Tịch Lan khẽ hôn liếm bụng Cố Thành, một tay nhè nhẹ xoa lên thắt lưng, một tay trượt xuống cánh mông khẽ khàng nhào nặn. “Ta đối hắn sớm có hoài nghi, đương nhiên càng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời hắn. Thời gian ra ngoài bái sư học nghệ, ta đã kết bạn với rất nhiều bằng hữu có năng lực, để bọn họ trở thành thuộc hạ dưới trướng Tịch Phi, lại đồng tâm bái làm môn hạ của gia gia cùng cấp dưới của phụ thân, cho nên họ ngoài mặt là thuộc hạ của Tịch Phi nhưng thực chất là vây cánh của ta.”
“Ngô.....” Ngón tay dần đi đến phần đùi non nhượng Cố Thành toàn thân run đến lợi hại, thân thể xích lõa không thể nhúc nhích càng thêm mẫn cảm, vặn vẹo thắt lưng muốn trốn tránh lại không thể như ý, ngược lại còn khiến ánh nhìn thâm thúy của Tịch Lan trông càng thêm u ám.
“Tiến cung không lâu ta liền biết được chân tướng. Nhưng bất luận là dùng cách gì diệt trừ Tịch Phi đều không tránh khỏi làm tổn thương tới Thành, cho nên ta luôn do dự. Thẳng đến khi ngươi xuất hiện ta vẫn là còn đang do dự. Ta cũng giấu ngươi bởi vì ta đối với ngươi dần dần cũng sinh cảm giác như đối với Thành. Ta là sợ hãi.”
“Nhưng khi ta nhìn đến mấy thứ này ta biết ta sẽ càng sợ một việc khác xảy ra hơn.” Đứng dậy, Tịch Lan từ trong một cái bàn nhỏ cầm ra một tập giấy mở ra cho Cố Thành xem, sau đó buông tay, mặc cho chúng bay đầy xuống người Cố Thành.
Đó là một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Mỗi một bức họa đều vẽ một động tác, một biểu tình khác nhau. Chính diện, nhìn nghiêng, mỉm cười, ưu tư... Họa tuy không thực sắc sảo nhưng thâm tình của họa sư với người trong tranh chỉ cần nhìn được ai cũng có thể thấy thật rõ ràng.
Cố Thành ngây người, hắn không nghĩ Tịch Lan lại tìm thấy những thứ này.
“Đây là nữ nhân ngươi yêu?” Trong mắt hỏa diễm bùng cháy, Tịch Lan cười đến quỷ dị “Bất quá đáng tiếc, Cố Thành, ngươi là người của ta, cũng giống như Thành ngươi chỉ có thể thuộc về ta, chỉ có thể dựa vào ta.”
“Ta... ta là hoàng đế, ngươi không thể.....” Cố Thành hoảng hốt, hắn biết Tịch Lan là muốn làm gì.
“Ngươi nghĩ ta cùng ngươi, ta lại còn có thể để ngươi tiếp tục làm hoàng đế?” Tịch Lan tóm trụ phân thân của Cố Thành, ngón tay ác ý ở đỉnh xoa nắn “Ngươi hiện giờ không còn là hoàng đế, là Cố Linh mới phải. Ngươi hiện tại chỉ là một Thái thượng hoàng vô dụng mà thôi, quyền lực của Khánh quốc đều nằm trong tay ta. Ngươi không phải là Khánh quốc hoàng đế mà chỉ là người của một mình ta....”
“A!” Kích thích quá lớn khiến Cố Thành nghĩ muốn dùng tay che miệng, khả hai tay đều bị trói chặt không thể động.
“Không cần trốn.......” Ngón tay ở trên đỉnh cái thượng chơi đùa, bàn tay cũng không nhàn rỗi mà đùa lộng hai khỏa tiểu cầu “Ta sẽ phạt ngươi nga.. Ta sẽ đoạn gãy gân cốt chân tay ngươi, thoát sạch y phục của ngươi, cứ thế đem thân thể xinh đẹp của ngươi hiện ra trước mắt ta, mỗi ngày đều dùng của ta uy cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào phía dưới của ngươi ăn no mới thôi....” Nói xong, đột nhiên đem một cái gì đó nhét vào tiểu cúc hoa chưa hề được khai phá của Cố Thành.  *kích động* xuân dược, chắc chắn là xuân dược.... Lan Lan vô sỉ nha~ nhưng .. zô zô *\(^O^)/* H đê... H đê....
“A! Lấy ra mau .... Lan!” Cố Thành hoảng sợ hô, cái kia ở dưới tác động nhiệt của cơ thể rất nhanh liền tan ra, lập tức, địa phương chưa từng đụng qua kia liền nóng lên không tự chủ mà co rút.
“Ngô.... Ân .... Không cần....... Lan.......” Ý nghĩ rất nhanh hỗn loạn, chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy trống rỗng không thể tiêu giảm “Không....... nóng........ nóng quá.........” Hạ thân rất nhanh vì bị khiêu khích mà càng hùng dũng ngẩng đầu, lộ ra sắc đỏ thẫm, chất lỏng trong suốt không ngừng tràn ra ngày càng nhiều.
Cố Thành thực sự chịu không nổi, hắn ở trên giường liều mạng vặn vẹo ma sát thế nhưng cảm giác ngứa ngáy kia càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn đành phải ngừng lại, hít sâu một hơi, hung hăng cắn chặt môi, ý đồ muốn chống lại cảm giác đáng hổ thẹn này.
“Ta biết ngươi nhất định sẽ như thế....” Tịch Lan cười có chút sủng nịch, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy oán hận kia, hắn thân thủ chế trụ cằm Cố Thành, làm cho hắn hé miệng, thương tiếc nhìn đôi môi suýt chút nữa bị cắn nát “Đôi môi xinh đẹp như vầy....”
Cúi người, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm , được một tấc lại muốn tiến một thước, cường ngạnh tách hai phiến môi kia vói đầu lưỡi vào trong liếm lộng, ý đồ khiêu khích. Nhiệt lượng toàn thân vì khiêu khích này mà giảm bớt, Cố Thành không tự chủ được mà đáp trả.
Sau nụ hôn triền miên này Tịch Lan lưu luyến không muốn rời. Buông tay khiến người dưới thân thuận lợi hô hấp.
“Hiện tại nếu tái hôn ngươi nhất định sẽ bị cắn đi?” Tịch Lan cười khổ, vuốt ve đôi mắt đang dần thanh tỉnh của Cố Thành “Thành, ngươi phải nhớ kỹ, ta đối với tất thảy chuyện lần này đều không bao giờ hối hận. Ngươi quên nữ nhân kia đi được không...”
Nói rồi hắn chuyển dời xuống hạ thân của Cố Thành, liếm liếm đỉnh cái đang nhỏ lệ kia, sau đó một ngụm hàm trụ phân thân, chậm rãi nuốt vào, thẳng đến cuống họng. Dừng một chút, Tịch Lan bắt đầu cao thấp di động, hai tay cũng không quên vuốt ve trấn an hai khỏa tiểu cầu.
Cố Thành càng lúc càng thấy vô lực, tiểu huyệt càng thêm co rút lợi hại, hắn có thể cảm nhận những biến đổi khác thường trong cơ thể, niêm dịch bắt đầu tiết ra, dũng đạo nhỏ bé không cất chứa được nhiều chất lỏng như vậy nên nhất loạt đều tràn ra ngoài, uốn lượn theo đùi non chảy xuống, thấm ướt họa giấy dưới thân.
Tịch Lan bất ngờ hấp mạnh một cái khiến Cố Thành bắn ra trong miệng hắn.
Cố Thành nằm trên giường thở hổn hển, nhìn Tịch lan chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng hẵn còn vương một tia bạch trọc, cổ họng khẽ động.
Hắn sẽ không.... Trong lúc còn đang kinh ngạc, Tịch lan đã cúi người đè lên, có hơi nặng nhưng lại không khiến Cố Thành cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy an tâm.
“Thành, ngươi có biết ta rất ghen tỵ không, dù sao nữ nhân kia cũng không cần ngươi, ngươi liền cho ta được không? Ta muốn hôn ngươi, ngươi có thể cắn ta, nhưng ta tuyệt đối không thả ngươi đi.” Mùi vị tanh nồng tràn ngập khoang miệng. Cố Thành nghĩ, đây là hương vị của chính mình sao...... hắn không phản kháng, không chỉ là do dược tính, mà nhìn đến cặp mắt kia giống như ánh mắt cầu xin của hài tử hắn cũng không có khí lực phản kháng. Hắn nhắm nghiền hai mắt chấp nhận nhiệt tình của Tịch Lan.
“Ta yêu ngươi, Thành.” Vẫn dán vào đôi môi cánh hoa của ái nhân, Tịch Lan luyến tiếc rời đi cảm giác ấm áp này “Ta chưa kịp nói với Thành thì hắn đã ly khai. Cho nên lần này ta nhất định phải nói cho ngươi, ta mỗi ngày đều nói với ngươi, ta không muốn hối hận lần nữa.”
“Thành, ngươi không thể cũng vứt bỏ ta......”
“Ngươi nếu rời bỏ ta, ta nhất định sẽ phát điên, ta cũng sẽ không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì....”
“Ta yêu ngươi, Thành, ta sẽ không buông ngươi ra.......”
“Bị trói bên người không yêu mình nhất định rất thống khổ, cho nên, Thành, yêu ta đi.....”
Mỗi một câu Tịch Lan đều hôn một cái khiến mặt Cố Thành càng lúc càng hồng.
“Đủ!”
Tịch Lan lập tức im lặng, ngẩng đầu chăm chú nhìn người ở dưới thân mình, ánh mắt tuyệt vọng gần như điên cuồng.
“......Ta thấy rất khó chịu......” Nghiêng đầu một bên không nhìn hắn, Cố Thành nói nhỏ một câu gần như không ra tiếng.
Nháy mắt mấy cái, Tịch Lan vẻ mặt dại ra không có phản ứng. *ta đạp* đồ ngu ngốc này, em nó bày sẵn cho mà ăn còn dại ra đấy.. >”<
Trên mặt càng thêm phát nhiệt, Cố Thành hơi nâng thắt lưng cọ xát vào người Tịch Lan.
“Giúp ta......”
Trong lòng đột nhiên vui mừng, từ địa ngục tuyệt vọng bay tận lên thiên đường hạnh phúc, Tịch Lan vội vàng lấy gối chèn ở dưới thắt lưng của Cố Thành, một tay khác vội vàng khai thác đóa cúc hoa mơ ước đã lâu. 
Tịch Lan dùng là thượng phẩm dược cao trong cung, thân thể Cố Thành rất nhanh buông khí giới đầu hàng, ba ngón tay cũng có thể thuận lợi ra vào. Hắn đứng dậy cởi trói cho Cố Thành, rồi ngồi ở trước mặt Cố Thành.
“Thành, sờ sờ ta đi....”
Nhìn đến dục vọng tráng kiện trước mắt, Cố Thành chần chờ một lúc mới cầm lấy, ở dưới con mắt kinh hỉ nhìn chăm chú của Tịch Lan, chậm rãi hôn lên, tiếp theo dùng lưỡi khẽ liếm. Chỉ là như vậy thôi nhưng phân thân tựa hồ trướng lớn vài phần, mơ hồ nhìn thấy cả gân xanh nổi lên.
Do dự một lát, Cố Thành nuốt nuốt nước miếng, thử đem nó nhét vào miệng. Hương vị nam tính xa lạ xộc thẳng lên não, hợp cùng hương vị còn vương trong khoang miệng khiến hắn thất thần, học theo Tịch Lan bắt đầu cao thấp di động.
Chỉ một lúc sau, Tịch Lan ngăn hắn tiếp tục, rút ra phân thân đã được bôi trơn đầy đủ, lấy tay bài khai hai bên mông của Cố Thành, để lộ ra tiểu cúc hoa phấn hồng xinh đẹp. Cẩn cẩn dực dực, Tịch Lan đem chính mình phân thân trực tiếp xâm nhập.
Cho dù tiền hí có làm thế nào đi nữa, đau đớn là cảm giác khó tránh khỏi, vừa vào được một chút Cố Thành liền nhịn không được thở mạnh một hơi. Tịch Lan đau lòng hôn nước mắt vương trên mặt Cố Thành, nhưng hắn nhịn đã lâu, còn nhịn nữa hội sẽ nghẹn mất, hơn nữa tên đã trên dây không thể không phát. Vì thế hắn đưa chính bả vai mình đến bên miệng Cố Thành ẩn nhẫn nói: “Cắn nơi này, ta muốn vào, Thành.”
Cố Thành nguyên bản còn đang do dự, nhưng khi Tịch Lan mạnh mẽ động thân một cái hắn liền một ngụm cắn lên.
Tuy rằng vừa tiến vào liền nhịn không được mạnh mẽ va chạm nhưng Tịch Lan vẫn không quên an ủi ái nhân.
Những ngón tay trắng nõn thon dài bao phủ lấy hạ thân vì đau đớn mà ủ rũ cúi đầu, ôn nhu vỗ về, thực quả đỏ tươi cũng không quên chiếu cố, khiến chủ nhân chúng chuyển hướng chú ý hưởng thụ cực độ khoái cảm.
Mãi đến khi Tịch Lan tìm được điểm mẫn cảm trong cơ thể Cố Thành, đau đớn đã sớm bị quăng sau đầu.
“A.... A..... Lan....”
“Chậm ...... Chậm một chút.......”
“Ân..... ngô......... Lan ......... Từ bỏ.......”
Người dưới thân sắc mặt phi hồng, nước mắt vì không chịu nổi kích tình mà rớt xuống càng khiến cho Tịch Lan thêm đánh mất lý trí, đem thắt lưng tinh tế thon dài thật mạnh áp xuống giúp mình xâm nhập thêm sâu hơn, cuồng mạnh sáp nhập, rút ra, rồi lại mạnh mẽ đâm vào, giường cũng vì màn vận động kịch liệt này mà lay động.
“Ta yêu ngươi, Thành... Ta yêu ngươi.....Yêu ngươi........Yêu ngươi......”
Cố thành nghe những lời nói yêu đầy kích động bên tai, chỉ cảm thấy bên hông một trận đau đến tê dại, tiếp theo là cực độ khoái cảm như bài sơn đảo hải bao phủ chính mình, trước mắt lóe lên một đạo bạch quang, sau đó ý thức tan rã....

*thở hắt ra*
Hãn~~ ta nhận thấy rằng mình đọc H của người khác thì OK, nhưng bảo ta tả cảnh H thật ... giết ta đi cho xong. +_+

___________

4 nhận xét:

  1. ta thấy nàng edit H mượt lắm mà, ta đang phải đi lau nhà đây, chẹp chẹp, máu me be bét thế này :">, đều tại cảnh H đầu tiên của nhà nàng a~, bắt đền ta đi *nũng niu* =)), truyện hay lắm, nàng edit cũng rất mượt, thanks nàng nhìu *hôn* <3

    Trả lờiXóa
  2. *cầm tay*
    *kéo ghé rót nước*
    Tiểu Lộc Lộc *rơm rớm..* Nàng là người đầu tiên cổ vũ màn H của ta a~ ta yêu nàng lắm lắm *chụt*
    Vậy là ta có động lực để chuẩn bị làm "Miêu mễ" rồi... cái đấy toàn H không à =3=

    Trả lờiXóa
  3. Ai nha~, Nhã nhi nàng sao lại dễ thương như vậy a~, yêu nàng chết mất ~ *muah muah*, ta ở đây ngồi chơi xơi nước ngóc mỏ chờ nàng mần Miêu mễ nha, à quên fai đi mua sẵn máu dự trữ luôn hắc hắc, cố lên tình yêu <3

    Trả lờiXóa