Mộng hồi - Trung 3

Mộng hồi - Trung

3.
Ở Khánh quốc, hoàng đế không cần tảo triều mỗi ngày, mỗi khi có việc cần tấu chúng đại thần đều đem cho Lại bộ (một trong lục bộ, xem chi tiết ở đây), chỉ khi nào có việc thực sự quan trọng mới cùng các đại thần thương nghị. Cho nên khi nghe thái giám báo cáo, Cố Thành nghĩ muốn chờ Tịch Lan nhưng lại sợ sự tình quan trọng nên đành phải cấp tốc đến đại điện.
Tới nơi, dựa vào kinh nghiệm quan sát luyện được ở quán bar, Cố Thành phát hiện không khí có chút nặng nề khẩn trương, vì thế âm thầm đề cao cảnh giác.
Mà trong đại điện, các đại thần cũng có chút kinh dị. Bình thường Hoàng đế bệ hạ ra vào đều cùng đại nội thống lĩnh như hình với bóng, hơn nữa vẻ mặt lúc nào cũng ôn hòa mang theo ý cười, bất luận xảy ra việc gì cũng đều không biến sắc, mà nay hoàng đế vừa tới liền nhướng mày, thần sắc nghiêm nghị không thể tiếp cận, hoàn toàn trái ngược với hình tượng mọi ngày. Càng kinh ngạc hơn là hoàng đế bệ hạ lại để Đại hoàng tử tùy tiện kéo áo cùng theo vào đại điện, cái này không thể nói là hoàng thượng không để ý tới hoàng tử nha!
Ngồi trên ngai vàng, Cố Thành đối với các đại thần đang to nhỏ bàn luận kia nói: “Các khanh hôm nay có chuyện gì quan trọng?” Dù sao cũng là tốt nghiệp loại ưu môn cổ văn, cách nói năng của Cố Thành lúc này so với hoàng đế thực thụ cũng không sai biệt lắm.
“Là thế này,” Một đại thần tầm sáu mươi tuổi dáng vẻ đạo mạo bước ra “Mấy hôm trước trong nước phát sinh đại hồng thủy, tuy là đã xử lý thỏa đáng, nhưng theo Quốc sư quan sát tinh tượng thì mầm tai họa chưa diệt, cụ thể mời Quốc sư nói rõ hơn.”
Người này chính là Tịch lão tướng quân, nghĩa phụ Tịch Lan, Cố Thành thầm nghĩ. Xem một thân quan phục đúng chuẩn quân nhân, chuyện hôm nay tám phần mười là do lão khơi mào – ánh mắt không có ý tốt kia khó trốn được nhãn pháp của Cố Thành.
“Bẩm.... Báo cáo bệ hạ, theo thần quan sát, hai mươi tám vì tinh tú xếp thành hiện trạng ‘đại sát’, phòng túc đoạt ki túc vị, giác túc*....” Quốc sư vẻ mặt nơm nớp lo sợ không yên. (mấy cái phòng túc, ki túc, giác túc ấy liên quan đến tử vi, ta không biết nên đừng hỏi ta >< )
“Trọng điểm!” Thân là người hiện đại, nhận nền giáo dục đầy đủ về khoa học Cố Thành thế nào lại có thể tin vào mấy trò tử vi đoán số, còn nữa, thông qua sát ngôn quan sắc với mọi người, hắn ít nhiều cũng đã đoán được chuyện gì đang diễn ra.
“Họa..... mầm tai họa cùng bệ hạ...... cùng bệ hạ có liên quan, nếu ....... nếu ngài còn tiếp tục trị vì..........” Vẻ mặt Quốc sư hiện vô cùng khó coi, cúi đầu, mồ hôi tuôn như mưa.
“Trẫm đã biết.” Vung tay, Cố Thành ngăn cản không cho hắn nói thêm “Trẫm từ khi tiếp vị đến nay chưa tạo được đại công gì, trời xanh nhất định là do bất mãn điểm này nên mới giáng thiên tai. Cho nên trẫm quyết định ngay hôm nay lập Thái tử.”
Chúng thần nhất thời loạn thành một đống, Tịch lão tướng quân vẻ mặt không thể nào tin.
Đứng lên, cố Thành ngăn các vị đại thàn tiếp tục tranh cãi, kéo Cố Linh đang đứng bên cạnh cao giọng nói: “Trẫm mệnh ngô nhi Cố Linh làm Thái tử, đợi hắn trưởng thành liền kế vị ngai vàng.”
Diến biến này khiến mọi người nhất thời im lặng, Tịch Lan vừa tới cùng đương sự Cố Linh nghe xong cũng cùng mở to hai mắt bất khả tư nghị nhìn Cố Thành.
Nhìn thấy Tịch Lan vừa tiến vào, Cố Thành như trút được gánh nặng không để ý tới mọi người phản ứng tiếp tục nói: “Ngô nhi thiên tư thông minh, lại có Thái phó là thống lĩnh đại nội Tịch Lan dạy dỗ, văn võ đều tiến bộ thần tốc, phương án chống lũ lụt lần trước cũng là do hắn đề ra, hiệu quả hẳn các ngươi cũng đã biết. Là nhi tử độc nhất của trẫm, hắn hoàn toàn có năng lực cũng như tư cách trở thành Thái tử, các khanh có gì phản đối?”
Ngữ khí rõ ràng là đang uy hiếp nhượng các vị đại thần im lặng không dám lên tiếng. Dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng là Hoàng đế, hoàng uy vẫn là không ai dám chọc vào.
Cố Thành nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ: Cố Thành a Cố Thành, ta mượn thân thể của ngươi, tốt xấu gì ta cũng đã giúp ngươi bảo trụ giang sơn. Này những tên loạn thần tặc tử có ý đồ bức cung ngươi nhiều năm như vậy lý nào ngươi lại nhìn không ra?
Ngay khi hắn vừa thở dài, Tịch Lan lại nhận được ám hiệu của nghĩa phụ hắn.
Tịch Lan giật mình một cái, thoáng bối rối: Chẳng lẽ là muốn.....
Công khóa buổi sáng của Cố Linh tự nhiên là bị bãi bỏ, phụ tử hai người liền chạy tới ngự hoa viên giết thời gian. Bình thường Tịch Lan nhất định cũng phải quấn quýt theo cùng, nhưng hiện tại hắn tâm thần không yên, ngơ ngơ thế nào lại đi vào ngự thư phòng.
Đẩy cửa, Tịch Lan lập tức hướng phía sàng đan.
Nằm trên giường, đem mặt vùi vào áo ngủ bằng gấm, khoang mũi lập tức ngập tràn hương vị quen thuộc. Nhắm mắt lại, nam nhân với nụ cười ôn nhu kia lại hiện lên...
Thành, ta nên làm gì đây? Trước kia là ngươi, hiện tại lại là ‘Thành’. Đối với ngươi ta vẫn là luyến tiếc, cho nên sự tình cứ thế dây dưa không quyết. Mà khi ‘Thành’ xuất hiện trong hình tượng của ngươi, ta đã bị cá tính của hắn mê hoặc. Hắn giống ngươi ôn nhu, lặng lẽ quan tâm ta khiến tâm ta không thể tự kiềm chế. Thật xin lỗi, Thành, ta không nghĩ muốn lừa dối hắn như đã lừa dối ngươi, hiện tại ta không hy vọng hắn nghĩ rằng ta là không chịu thừa nhận ngươi đã ra đi nên mới ở chung với hắn......
Âm thầm tự vấn một lúc, Tịch Lan thở dài. Nên đối mặt hay trốn tránh, Cố Thành là người mà mình muốn giữ lấy dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, muốn cột hắn bên mình suốt đời chứ không phải nhất thời. Nghĩ như vậy, Tịch Lan đứng lên chuẩn bị rời giường. Ánh mắt lơ đãng nhìn đến tập giấy để trên mặt bàn, đó là cái mà Cố Thành mỗi ngày đều ngoạn đi?
Nhẹ nhàng dời cái chặn giấy, Tịch Lan khẽ lật nó lên.....
※※※z※※y※※z※※z※※※
Trong phòng thực ấm áp như thường, nhưng trong không khí lại lộ ra một tia bất an.
Cố Thành đang ở trong phòng kể chuyện cổ cho Cố Linh. Cố Thành nghĩ, trừ bỏ giáo dục truyền thống của Tịch Lan, Linh nhi còn cần phải biết các phương pháp cầm quyền khoa học. Vì thế hắn liền đem hết khả năng cùng tri thức của mình biến thành truyện cổ dạy cho Cố Linh. Mà đứa nhỏ này cũng dị thường thông minh rất nhanh tiếp thu đến.
“...cho nên nhân dân phía nam ngay trên triền núi trồng đủ các loại cây ăn quả....”
Câu nói vẫn chưa hết bên ngoài đã có một đống người chạy vọt vào.
Cố Thành quay đầu nhìn, đúng là Tịch Phi.
Tịch Lan vẻ mặt không chút thay đổi đứng ở một bên.
“Thành gia đế,” Chịu không thấu vẻ lãnh tĩnh của Cố Thành, Tịch Phi nói “Nếu hôm nay ngươi đã không muốn uống rượu mời, chúng ta cũng không ngại kính ngươi rượu phạt a. Tiểu Lan, lại đây.”
Tịch Lan nghe tiếng đi lên.
“Tịch Lan, đại nội thống lĩnh của ngươi, nghĩa tử của ta, nhưng ngươi có biết thân phận thật của hắn không?” Tịch Phi thập phàn đắc ý nói, nếp nhăn trên mặt hằn càng sâu thêm, “Hắn kỳ thực là tôn tử của tiền triều Tể Tướng Dư Tử Minh, nhi tử của tiền đại Tướng quân Dư Nguyên, Dư Lan Nguyệt. Năm ấy phụ vương ngươi trong một đêm tàn sát hơn ba trăm linh năm người, lại không nghĩ giọt máu cuối cùng của Dư gia được một người hầu dùng chính đứa nhỏ của mình thay thế? Ta từng là tiểu sĩ quân của Dư đại tướng quân, vô tình cứu được hài tử này, bồi dưỡng hắn hơn hai mươi năm là vì chính thời khắc này! Tiểu Lan, mau tới tự tay giải quyết cừu nhân của ngươi đi, sau đó quốc gia này liền là của ngươi, đây là do Cố gia nợ ngươi!”
Đây là chuyện Tịch Lan giấu ‘Cố Thành’? Trên mặt nét hờ hững không đổi, Cố Thành gắt gao ôm chặt lấy Cố linh trong lòng, nhìn Tịch Lan mặt không đổi sắc – hay nói chính xác là Dư Lan Nguyệt, nắm chặt thanh kiếm chậm rãi đi đến chỗ mình.
Mặt hắn vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng cả người lại phát ra lãnh khí, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hiện vẻ lãnh liệt làm cho Cố Thành thấy hắn vừa mê hoặc lại vừa xa lạ.
Hắn vươn tay trái dừng lại trước ngực Cố Thành.
Trong phòng lặng yên không một tiếng động, tất cả mọi ngời đều nín thở nhìn một cảnh này. 
Mơ mơ hồ hồ, Cố Thành cảm thấy một trận đàu váng mắt hoa, mất đi ý thức.....

______________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét