Nhắn gửi Keke, ta gửi nàng chap này cho bịch máu nàng đã "hảo tâm" tiếp cho ta (đồng thời tránh luôn cái vỏ chai [như lời nàng đã đe dọa T^T] coca).
PS: Nàng có gửi cho YuYu bản word "lộ nhân" thì làm ơn "bo" cho ta một bản ná... ta sẽ hậu tạ xứng đáng. he he he ^3^
Chương 9
Tâm tình nhị ca rất nhanh liền bình thường lại, đương nhiên, sự kiện ta nghi ngờ trước đây hiện cho ta thu hồi lại.
Ngày đó Địch Mặc Viễn đột nhiên mặt đỏ hồng đứng trước mặt ta, ấp úng nửa ngày mới thốt ra một câu: “Vấn đề ngày đó tiểu thư hỏi ta, hiện tại..... hiểu được!”
“A?” Ta sao lại không nhớ?
“Chính là, chính là cái kia thích.....”
“Nga!” Ta vỗ hai tay, “Ngươi nghĩ thông suốt? Có phải là nhị ca ta?” Mau như thế đã hiểu, có tiềm năng.
“Đúng vậy!”
Nga? Nguyên lai hắn thật sự thích nhị ca!
“Ta, ta đi hỏi nhị thiếu gia, hắn nói người ta thích hẳn là tiểu thư!” Địch Mặc Viễn nói một hơi liền nhìn ta.
“Cái gì?” Đùa cái gì a! Địch Mặc Viễn không phải là thích nhị ca?
“Vì cái gì?” Ngay cả thích là gì cũng không biết, ngu ngốc!
“Bởi vì nhị thiếu gia nói, thích một người, nhìn đến hắn [nàng] sẽ khẩn trương muốn chạy trốn, đối mặt hắn [nàng] chân tay sẽ luống cuống, nhưng tận đáy lòng lại hy vọng cùng hắn [nàng] hảo hảo ở chung.”
Giống như, thật có đạo lý. Haiz~
“Cho nên ta nghĩ người ta thích là ngươi!”
Có lầm không a? Ngươi thấy ta đã muốn trốn là vì ta luôn trêu đùa ngươi, đối mặt ta chân tay luống cuống là vì ngươi đối chính mình ‘vận mệnh’ cảm thấy lo sợ, muốn cùng ta hảo hảo ở chung là vì nghĩ không muốn lại bị ta ‘chà đạp’ a!
Chết tiệt nhị ca, cấp hắn cái đáp án mơ hồ muốn thế nào cũng được đó đem ta hại thảm!! Cư nhiên đem cục diện rối rắm này quăng cho ta! Khi ta tìm được nhị ca hắn là đang nhàn nhã uống trà trong thư phòng. Ta hùng hổ chất vấn hắn vì cái gì đem Địch Mặc Viễn này thanh niên trẻ tuổi thiên chân thuần khiết cấp ta, nhị ca chính là nhàn nhàn nói: “Ta thấy hai ngươi thực sự rất xứng đôi!” Rồi mới tao nhã nhấp một ngụm trà: “Ta chuẩn bị rời đi.”
Ta đang là nghiến răng nghiến lợi bị cấp tỉnh.
“Muốn đi đâu?” Ta vội hỏi.
“Có thể.....Tô Châu đi. Vân Ý hắn không phải đang ở đó? Ta nghe nói hắn gần đây không tốt, bị truy đủ thảm. Huống hồ giải dược của Lục Vương gia cũng nên đi lấy.”
“Di? Không phải nói để tam ca lấy sao?” Tính ra cũng đã hai tháng rồi, thời gian trôi qua thật đúng là mau a!
“Ha ha, chính là ngụy trang mà thôi, ta cùng Lăng Lang thương lượng tốt lắm, giải dược đưa ta. Đương nhiên là giữ bí mật với tam đệ nga.” Nhị ca liếc ta, ý nói ta không nên nhiều chuyện. Hãn!
“Sao gấp như vậy! Thẩm Hiên có biết không?” Ta thật khó có thể lý giải, sự việc quá bất ngờ.
“Vì cái gì phải cho hắn biết? Ta đi giải sầu, liên quan gì hắn!” Nhị ca bày ra vẻ mặt khinh thường
“Giải sầu?” Sự tình càng lúc càng quỷ dị?
“Không có gì, ta đi chuẩn bị hành lý.” Nói rồi cũng không để ý đến ta, đi thẳng. Vài ngày sau, có khách quý tới chơi, chính là Thẩm Hiên. Nhị ca thực sự không từ mà biệt, có lẽ đây là lần đầu tiên nhị ca ngoạn mất tích khiến Thẩm Hiên xoay mòng mòng. Tuy ta rất muốn nói cho hắn biết nơi nhị ca đến, nhưng ta lại nhớ đến nụ cười sáng lạn của nhị ca, hơn nữa còn có lời cảnh cáo thực ‘nhẹ nhàng’: “Không cần nói cho Thẩm Hiên ta đang ở đâu, phải biết Địch Mặc Viễn tuy là hảo nhưng hắn rất ngốc. Ngươi cũng biết lòng hiếu kỳ giết chết chích miêu. Lần này ta đem hắn đi, nếu Thẩm Hiên tìm được ta, ta cũng không cam đoan ta còn nói với hắn cái gì nga!”
“Hắn vì cái gì lại không nói với ta?” Nhìn Thẩm Hiên buồn rầu ở trong phòng đi tới đi lui, ta bỗng nhiên nhớ lại hành vi quỷ dị của nhị ca gần đây, còn có dung mạo vị Lâm phi kia vì cái gì có điểm quen mắt, xác thực, dung mạo đó có vài phần giống nhị ca. Ta bỗng nhiên hiểu được vì cái gì Thẩm Hiên như vậy quan tâm nhị ca nhưng nhị ca vẫn cứ thích trêu đùa hắn, thích chọc hắn sinh khí.
Nhị ca thích chơi trò mập mờ a! Thật làm người ta đau đầu!(ân, dụ thụ mà...)
Nhưng ta cũng hiểu được nỗi khổ của nhị ca, dù sao, Thẩm Hiên cũng là Hoàng đế đứng trên vạn người, cho dù Thẩm Hiên thích ca, ca cũng là lấy lý do gì ở bên hắn? Thẩm Hiên có phi tần, có con, sau này còn có thể có Hoàng hậu, kia nhị ca tính là cái gì?
“Hắn đi Tô Châu, có phải không?” Đang lúc ta miên man suy nghĩ, khuôn mặt phóng đại của Thẩm Hiên đột ngột xuất hiện trước mắt ta làm ta giật mình: “Cái gì, cái gì?”
“Hắn đi Tô Châu!” Thẩm Hiên gật gật đầu khẳng định, nói xong cũng không quản ta, như cơn gió xông ra ngoài.
Nhị ca a, nếu hắn tìm được ngươi thật không liên quan ta a! Chỉ cầu ngươi không cần lấy Địch Mặc Viễn uy hiếp ta. Người ta là một thanh niên tốt, ta nhưng là muội muội của ngươi a, ta biết ngươi đại từ đại bi, bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần, ngươi tổng không đành lòng xuống tay đi!
Hy vọng ngươi và ta vận khí đều hảo a!
Ai! Ta chỉ có thể ở trong lòng thở dài một cái thật mạnh: Ca ca ngươi nha, thật đúng là cái nghiệp chướng nam nhân a!
Hết chương 9
______________
Dù vào lấy tem hơi mụn thì tem vẫn là của ta.kekeke( tự gặm nhấm niềm vui).Mà ta đang định làm bản word của Hào môn diễm chứ của Lộ nhân thì ta không làm vì ta đang mún sưu tập tác phẩm của Hiểu Xuân mừ(tác giả ta thix mê mệt)
Trả lờiXóaPS: lần sau mún típ máu cứ gọi ta nhớ
Quyên mất, phải quay lại hun nàng 1phát đã *nhào tới*. tiện thể uống coca với ta ko?(dù péo nhưng đây là đồ uống ta kết nên gặp ai cũng mời) hắc hắc hắc
Trả lờiXóaax. 1 cái cmt của ta biến đâu mất oy
Trả lờiXóaKeke iu qưới.... ta dù là tác phẩm nào cũng lon ton chôm hết, lộ nhân cũng được mà hào môn cũng ok. Nếu nàng không làm lộ nhân thì để ta, khi nào ta xong ta hú nàng một tiếng, nàng quăng mail cho ta gửi cho (lưu truyền nội bộ thui hehe ^3^)
Trả lờiXóaCòn cái com nàng mời ta coca, ta đã tìm ra cho nàng và ta phải đau lòng thừa nhận... ta thích giật của nàng hơn kakakaka.....*cười nham nhở, tay giựt cái phụp*
PS: Keke nàng dậy sớm dã man, lúc nàng com là ta còn đang uýnh... lộn, uống trà đàm đạo với chu công..hắc...
Trả lờiXóaHôm nhay nhà ta có giỗ nha~ ta lon ton làm bếp trưởng ế... *nở mũi*