Ái yên - 3 (Hoàn)

3.




        “Oa ~ đây là cái gì a? Hảo ngoạn a, ta có thể mua sao?” Nhìn đến sạp bán hàng ven đường Tần Vũ thấy cái gì cũng đều mới mẻ, cũng đều hảo ngoạn, đều muốn, tuy rằng nói hắn đã đến cổ đại được gần một tháng, chính là cho tới giờ đều không có ra khỏi phủ, càng đừng nói đến dạo phố, cho nên hôm qua khi Đông Phương Tuân nói muốn dẫn hắn đi dạo, hắn đã hưng phấn từ lâu đi.


        “Hảo, ngươi muốn gì ta đều mua cho ngươi.” Đông Phương Tuân sủng nịch nói.


        “Thật không? Thank you.” Có thể là do rất đắc ý Tần Vũ bất giác nói ra một câu tiếng anh.


        “Cái gì?” Đông Phương Tuân nghe không hiểu.


        “Nga, không có gì đâu, ta là nói cám ơn ngươi.” Tần Vũ cười gượng nói.


        “Nga..... Ta liền thích sủng ngươi.” Đông Phương Tuân cũng không có ý truy cứu.


       “A, mứt quả ghim thành xâu nha, Tuân....... ta nghĩ muốn ăn.” Tần Vũ lấy ánh mắt đầy khát vọng nhìn Đông Phương Tuân.
“Hảo, ngươi ở đây chờ ta.” Nói xong Đông Phương Tuân đi tới chỗ bán mứt quả .
“Ha ha ~ ta chỉ biết Tuân tốt nhất.” Tần Vũ đối bóng dáng Đông Phương Tuân nói.
“Yêu ~ là một tiểu mỹ nhân nha, cho tới bây giờ bổn thiếu gia còn chưa có thấy qua nha.” Tần Vũ đẹp tất nhiên không cần phải nói, bởi vì hắn đứng ở trên đường cái nên nhất thời dẫn nhân chú mục, bởi vậy cũng có mấy tên háo sắc tiến tới đùa giỡn.
“Cút ngay!” Tần Vũ chán ghét nhìn cái tên tự cho mình là công tử tiêu sái kia.
“Yêu...... Tiểu mỹ nhân sinh khí nha, thật xinh đẹp đâu!” Phương Hoành nhìn Tần Vũ chằm chằm, nhìn đến độ nước miếng đều nhiễu đi ra.
Tần Vũ căn bản là mặc xác hắn, một câu cũng không nói, chính là dùng ánh mắt vạn lần khinh thường nhìn Phương Hoành.
“Tiểu mỹ nhân, chỉ cần ngươi theo bổn đại gia, bỏ đảm ngươi cả đời ăn ngon mặc đẹp, không cần lo nghĩ bất cứ điều gì.” Phương Hoành mê dắm đối Tần Vũ nói.
“Bổn cũ soạn lại a...” Tần Vũ nhỏ giọng nói, những gì Phương Hoành nói làm cho hắn nhớ tới mấy bộ phim đã xem khi ở hiện đại, này đám công tử bại hoại cũng như thế đùa giỡn con gái nhà lành, không nghĩ tới ở thời cổ đại cũng là như vậy.
“Tiểu mỹ nhân.......” Phương Hoành sắc đảm bao thiên ( ta chịu ><), đi tới bên Tần Vũ, một bên nắm chặt tay hắn một bên sờ soạng mặt hắn.
Nhưng Tần Vũ nào có như thế dễ dàng để hắn khi dễ mình a, hắn dùng sức hất tay Phương Hoành ra rồi cho hắn một bạt ta, đánh cho hắn không phân rõ phương hướng.
“Mẹ nó, không muốn sống chăng, dám đánh thiếu gia chúng ta.” Phương gia hạ nhân nhìn đến thiếu gia bị khi dễ liền xông lên nghĩ muốn bắt Tần Vũ.
“Tất cả dừng tay cho ta.” Phương Hoành rống to “Cũng không muốn sống, bổn thiếu gia kêu các ngươi động thủ sao? Cút ngay, cút ngay.”
“Tiểu mỹ nhân, ngươi cũng thật đanh đá đi, bổn thiếu gia liền thích kiểu người như ngươi.” Phương Hoành không biết xấu hổ nói, tuy rằng là bị đánh nhưng bộ dáng hắn lại thực vui vẻ đi.
   “Hừ! Bệnh thần kinh.” Tần Vũ là lần đầu tiên gặp người bị đánh còn như thế vui vẻ, quả thật có bệnh mà.
“Phương thiếu gia, ngươi đối người của ta làm gì ma?” Mắt thấy tay Phương Hoành vừa muốn chạm vào người Tần Vũ, Đông Phương Tuân lúc này đã mua được xâu mứt qủa trở lại, cầm trụ Phương Hoành sắc thủ.
“A....... Nguyên lai là Đông Phương thiếu gia nha, thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ a!” Nhìn người vừa đến là kinh thành thủ phủ Đông Phương Tuân, Phương Hoành cũng không dám làm càn.
“Không dám.” Đông Phương Tuân đáp lại.
“Tiểu mỹ nhân đây là?” Phương Hoành hỏi, một đôi mắt hoa đào vẫn là không ngừng chạy loạn khắp người Tần Vũ.
“Hắn là người của ta.” Đông Phương Tuân mạnh mẽ đáp.
“Kia, ta cũng không thể.....A.....” Phương Hoành còn chưa có nói xong đã bị người một phen khiêng lên đặt trên vai.
“A........ Có chuyện gì vậy a.......” Phương Hoành còn không có rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Hoành Hoành, ngươi nghĩ muốn đùa giỡn dân nam thì có thể đùa giỡn ta nha, vì cái gì lại chạy ra ngoài đường? Chẳng lẽ ta không thể thỏa mãn ngươi sao?” Nam nhân khiêng Phương Hoành trên vai dùng khẩu khí mười phần ngả ngớn đối Phương Hoành nói, mà cái loại khẩu khí này của hắn lại không khiến người thấy ghê tởm, mà ngược lại còn thấy thập phần thoải mái.
“A........ Sao lại là ngươi, đáng giận, phóng ta xuống.” Phương Hoành thấy rõ người tới, quát to một tiếng, còn không ngừng đấm đá tay chân phản kháng.
“Đông Phương Tuân, đắc tội, ta không có quản thúc được nội nhân (bà xã, vợ), thật sự đã đắc tội rất nhiều, thỉnh bao dung. Ngượng ngùng, tại hạ cáo từ trước.” Nam tử thi lễ với Đông Phương Tuân nói.
“Ngôn huynh, khách khí, kia......sau này gặp lại.” Đông Phương Tuân khách khí đáp.
Tiễn nam tử đi rồi, Tần vũ ngạc nhiên hỏi: “Tuân, cái kia Phương Hoành là nam đi?”
“Đúng, Tiểu Vũ, ngươi sao lại hỏi vậy?” Nghe được câu hỏi của Tần Vũ, Đông Phương Tuân thiếu chút té xỉu, vấn đề mà vừa nhìn là biết lại còn phải hỏi sao?
“Kia, vì cái gì nam nhân kia gọi Phương Hoành là hắn nội nhân đâu? Nội nhân không phải là để gọi lão bà sao?” Chính điểm ấy là làm hắn khó hiểu.
“Tiểu Vũ ngươi có điều không biết, hai người bọn họ ở kinh thành rất là nổi tiếng nha, bởi vì trước đây chuyện Ngôn huynh thành thân là một sự kiện rất lớn, nguyên nhân là do hắn thú không phải nữ nhân mà là một nam nhân, cho nên khi đó thật huyên náo a, ai lại chẳng biết đến bọn họ.” Đông Phương Tuân nói với Tần Vũ.
“Nga, nguyên lai là vậy a, thật sự là cởi mở a, ở thời hiện đại cũng không được như vậy nha.” Tần Vũ cảm thán nói.
“Hiện đại?” Đông Phương Tuân nghe ra có điểm không thích hợp, “ Tiểu Vũ, ta sớm đã muốn hỏi ngươi, vì cái gì từ khi ngươi tỉnh lại tựu thay đổi thành người khác, nói cho ta biết được không?”
“Việc này nếu muốn giải thích rõ ràng phải mất rất nhiều thời gian, kia chúng ta trước tiên hồi phủ rồi chậm rãi nói được không?” Tần Vũ nói thẳng.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất hồi phủ, vào trong phòng Đông Phương Tuân từ từ nói chuyện.
“ Kỳ thật ta cũng không biết chuyện gì đa xảy ra, nguyên bản ta không phải người của thời đại này, ta là người ở mấy trăm năm sau, ngày đó thời điểm ta tỉnh lại liền thấy ngươi, đến thời đại này, bộ dáng, dung mạo của ta tất cả đều thay đổi, chuyện về sau ngươi đều đã biết, ngươi có tin ta không?” Tần Vũ thẳng thắn nói.
“Vậy ngươi sẽ không bỏ ta đi trở về thế giới của ngươi đi?” Đông Phương Tuân hoàn toàn tin những gì Tần Vũ nói, hiện tại hắn lo nhất là sẽ có ngày nào đó Tần Vũ có thể hay không giống như khi hắn đến nơi này đột nhiên biến mất đâu?
 “Ta không biết, này chỉ có lão thiên gia biết, nhưng cho dù là có cơ hội trở về ta cũng không nghĩ muốn về, bởi vì nơi đó không có gì đáng để cho ta lưu luyến, nhưng là nơi này khác, nơi này có ngươi, tâm của ta đều đã ở nơi này, ta không nghĩ sẽ lại trở về.” Tần Vũ phiên thân ôm lấy Đông Phương Tuân, hắn không nghĩ đến việc rời đi nơi này.
“Tiểu Vũ.....” Nhìn Tuần Vũ, Đông Phương Tuân phát hiện chính mình thật sự nhịn không được bèn cúi đầu hôn Tần Vũ.
 “Tuân....... Ngươi vẫn sẽ yêu ta sao?” Tần vũ lo lắng hỏi.
“Đưa ngốc, ta yêu ngươi, vĩnh viễn đều yêu ngươi, mặc kệ là đời này hay kiếp sau, ta vẫn đều yêu ngươi. Đáp ứng ta, vĩnh viễn không cần rời xa ta.” Đông Phương Tuân nói một câu hôn Tần Vũ một cái.
“Không......bao giờ, ta cũng yêu ngươi...Tuân.” Tần Vũ nhìn Đông Phương Tuân, động tình nói.
“Tiểu Vũ, ta mặc kệ, mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, ta hôm nay nhất định phải có được ngươi.” Đông Phương Tuân bá đạo nói, hắn thật sự nhịn không được nha, còn tái nhịn hội nghẹn tử hắn.
“Hảo......” Không nghĩ tới tần Vũ thế nhưng đáp ứng, thẹn thùng gật đầu.
“Tiểu Vũ........” Đông Phương Tuân một bên luồn tay vào vỗ về phân thân của Tần Vũ, một bên vừa hôn môi vừa ôn nhu gọi tên hắn.
“A.........A........” Tần Vũ phát ra tiếng rên rỉ kiều mỵ nhượng Đông Phương Tuân dục hỏa khó nhịn.
Rồi mọi sự đều cứ thế diễn ra.........
Tần Vũ toàn thân như nhũn ra nằm trong lòng Đông Phương Tuân cúi đầu cầu xin tha thứ “Từ bỏ.....”
“Từ bỏ cái gì, ta đều không phải đã muốn ngừng sao?” Đông Phương Tuân yêu thương hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn hông hồng của Tần Vũ
“Vậy ngươi làm gì còn không đem cái kia của ngươi rút ra, còn để lại trong người ta làm gì.” Tần Vũ không thoải mái động đậy thắt lưng.
“Đừng nhúc nhích, ngươi tiểu gia khỏa này, ngươi lại muốn đến một lần nữa sao?” Bị Tần Vũ như thế vừa động, Đông Phương Tuân lại muốn đến một lần nữa.
“A? Ta từ bỏ, người ta thật ăn không tiêu, vừa mới....còn như vậy nhiều máu....” Tần Vũ chợt nhớ lại mình thế nhưng chảy như vậy nhiều máu liền cảm thấy sợ hãi.
“Tốt lắm, ngươi đừng tái động, hôm nay tạm tha cho ngươi, lần sau chúng ta nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp.” Đông Phương Tuân nhéo mông Tần Vũ nói.
Di? Sao không có phản ứng a? Đông Phương Tuân cúi đầu thì thấy, Tần Vũ nguyên lai từ lâu đã muốn ngủ, một phen ôm hắn vào lòng Đông Phương Tuân cũng trầm trầm ngủ. Kỳ thực hắn không biết, Tần Vũ không phải mệt mỏi mà ngủ, hắn là bị dọa ngất, vừa nghe Đông Phương Tuân nói phải đại chiến ba trăm hiệp hắn liền ngất đi thôi, nếu thật là như vậy, thắt lưng hắn hội gãy mất.
Chuyện sau này? Ngươi hỏi ta tương lai Tần Vũ có hay không trở lại hiện đại, ta đây cũng khong biết, ngưng là ta biết, bọn họ sau này thật sự đã ‘tính’ phúc là được rồi, bởi ta nghe một gia nô ở Đông Phương gia nói, mỗi sáng mỗi tối đều có thể nghe thấy thanh âm yêu kiều của Tần Vũ.....


o0 HOÀN 0o





________________

7 nhận xét:

  1. Hú hú hú...
    Lão gia tới rồi đây, sao không tung bông tung hoa tung linh tinh chào mừng ta nhập thất a ?
    Ta đến tân gia phu nhân (*trừng mắt* sao không gởi thiệp mời cho ta, định cất nhà để chứa chồng bé ư?!)
    Thôi nàng cứ đứng yên đó, ta đi thăm thú nhà cửa đêy !
    Hớ hớ hớ ...! *cười đê tiện*

    Trả lờiXóa
  2. *tung bông đốt pháo.... đuổi tà*
    *liếc xéo*
    gớm ... về nhà cũng chẳng thèm hô hào tiếng nào, mấy nay chàng "lặn" lâu ghê gớm, lần sau để cái tên tuổi lại cho ta nha~

    *ôm ôm* ai~~ đừng giỗi a~ ta thương na..

    Trả lờiXóa
  3. hơi ngắn nhưng đọc rất được, mình chỉ biêt nói thế thôi ^_^, thanks bạn rất nhiều

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn bạn đã khích lệ :">

    Trả lờiXóa
  5. *đang uống trà trong nhà, phun ra ngay8
    hứ! phu thê nhà nàng, thật khiến người ta chịu ko đc nga! ngọt thấy ghê lun
    ta là ta cảm kích nàng edit bộ này
    nhưng ta ko thích lắm
    câu chuyện diễn tiến với tốc độ ánh sáng, có đôi chỗ ta vẫn ko hiểu nga..hiazz
    kệ đicó coi là tốt rồ
    *tiếp tục thưởng trà, mặc kệ cái kia đôi phu thê ngốc cắn yêu nhau*

    Trả lờiXóa
  6. Phương Hoành sắc đảm bao thiên cái này mình nghĩ là mặt đen thui á :D
    đoan nên nhanh thật

    Trả lờiXóa
  7. 2 người này thích nhau nhanh quá, câu chuyện khuôn mẫu. nhưng cũng cảm ơn bạn đã edit

    Trả lờiXóa