Ái yên - 2

2.


“Thật vậy sao? Hảo thú vị nga~” Bên trong hoa viên, một nữ nhân ăn mặc giống một gia nô nha hoàn cười đến là vui vẻ, mà ở bên cạnh là Tần Vũ cũng đồng dạng cười đến thoải mái.


“Đương nhiên là thật, ta đã gạt ngươi lần nào chưa?” Tần Vũ vừa cười vừa nói, vươn tay hái một đóa hoa trong hoa viên đưa cho thiếu nữ kia.


“Ha ha, cám ơn ngươi.” Nàng vui vẻ tiếp nhận bông hoa của Tần Vũ.


“Ta....Ta.....” Nhìn nàng Tần Vũ lắp bắp nói không ra lời.


“Ân? Xảy ra chuyện gì?” Thiếu nữ kia nhìn bông hoa rồi lại nhìn đến Tần Vũ, sắc mặt ửng hồng.


“Diễm nhi, ta nghĩ.....” Tần Vũ còn chưa có nói xong đã bị một đạo thanh âm đánh gãy


“Ta tiêu tiền không phải để mời các ngươi ở đây ngoạn.” Đông Phương Tuân không biết từ khi nào đã tới bên người Tần Vũ lạnh lùng nói.


“Thiếu gia....” Diễm nhi lén nhìn Đông Phương Tuân một cái, lập tức cúi đầu.


“Ngươi lui xuống đi.” Đông Phương Tuân nói.


“Dạ.” Lưu luyến liếc nhìn Tần Vũ một cái, Diễm nhi đành phải tránh đi.


“Ngươi có vẻ rất vui?” Đông Phương Tuân có vẻ mất hứng nhìn theo bóng dáng thiếu nữ, cảm thấy nàng cười thật gai mắt.


“Không dám.” Vừa nhìn thấy Đông Phương Tuân, Tần Vũ liền cảm thấy mất hứng, mà hắn cũng không biết là vì sao.


“......” Lặng yên nhìn Tần Vũ, trong mắt Đông Phương Tuân hiện lên vẻ phức tạp.


“Làm......làm cái gì?” Đối với ánh mắt của Đông Phương Tuân, Tần Vũ nổi một thân da gà đành phải cúi đầu tránh né.


“Ngươi theo ta vào đây.” Nói rồi Đông Phương Tuân cũng không để ý tới Tần Vũ, tự mình đi trước.


“Thiết!” Tần Vũ hừ một tiếng rồi theo chân Đông Phương Tuân.


“Thiếu gia có gì muốn phân phó?” Tần Vũ theo Đông Phương Tuân đi vào trong phòng, quy củ đứng ở một bên chờ Đông Phương Tuân sai bảo.


“Ngươi thích nha đầu kia?” Qua thật lâu, Đông Phương Tuân đột nhiên nói.


“A?” Nhất thời bất ngờ nên Tần Vũ a lên một tiếng, nhớ đến Diễm nhi mặt lập tức đỏ lên.


Nhìn phản ứng của Tần Vũ, Đông Phương Tuân hiển nhiên đã biết đáp án, không hiểu tại sao khi ở hoa viên nhìn thấy Tần Vũ cùng Diễm nhi một màn cười cười nói nói, liền cảm thấy phi thường chướng mắt, trong lòng cũng thực không thoải mái. Kỳ thực, những thay đổi của Tần Vũ trong mấy ngày này không phải là hắn không để ý đến, chính là hắn không rõ vì cái gì Tần Vũ sau khi tỉnh lại liền giống như thành một người khác, làm cho mọi người ngày càng thích hắn, mà chính mình cũng....


“Ngươi lại đây.” Đông Phương Tuân gọi một tiếng, Tần Vũ liền ngoan ngoãn đến bên hắn.


“Ngô....” Thình lình Đông Phương Tuân hôn Tần Vũ, giống như sợ hắn đột nhiên biến mất mà gắt gao ôm chặt trong lòng, nhượng Tần Vũ có muốn giãy cũng giãy không được.


“Buông.....” Vừa muốn nói chuyện, đầu lưỡi Đông Phương Tuân liền nhân cơ hội chui vào trong miệng hắn, gắt gao hấp duyện *, thóa dịch** không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy tràn ra ngoài tạo thành một hình ảnh đầy dâm mĩ. (*hôn liếm, **nước bọt)


“Hô.......hô.....” Thật vất vả chờ Đông Phương Tuân buông ra, Tần Vũ một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể vừa thở dốc vừa ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuân.


“Ngươi làm cái gì lại hôn ta.” Tần Vũ ngẩng đầu, hung ác nói, đây chính là nụ hôn đầu tiên của hắn nha, sao có thể tùy tiện liền cho người ta, hơn nữa đối tượng ở đây lại là một cái nam nhân.


“.......” Đông Phương Tuân một câu cũng không nói, chính là dùng ánh mắt rất khó hiểu nhìn Tần Vũ rồi bất ngờ đẩy hắn ra, không nói một lời bước nhanh ra khỏi phòng, lưu lại một Tần Vũ đầy phẫn hận. Nụ hôn đầu tiên của mình cứ thế tùy tiện cấp cho một nam nhân...


. . . . . . .  . . . . . . . . .


“Thật sự là quái nhân, sao lại có thể như vậy?” Buổi tối nằm ở trên giường, Tần Vũ còn đang suy nghĩ vì cái gì Đông Phương Tuân đột nhiên lại hôn mình, chẳng lẽ hắn lại là GAY?


“Không thể nào? Nhìn thế nào cũng không giống nha, hơn nữa tên biến thái này còn lấy mất nụ hôn đầu mà ta tưởng đàn cho Diễm nhi, thật sự là đáng giận.” Tần Vũ một người tự lầm bầm.


“Ai? Sao bây giờ a??” Tần Vũ buồn bực nghĩ.


Suy nghĩ hồi lâu vãn nghĩ không ra kết quả gì, “Quên đi, sau này thấy hắn vẫn là nên đi đường vòng.” Nói xong kéo chăn quá đầu chuẩn bị ngủ.


Một lát sau...


“A, không được, vẫn là ngủ không được a, tâm tính rối loạn a, nếu không có câu trả lời thỏa đáng ta nhất đinh ngủ không được.” Tần Vũ mở chưn đối với không khí nói.


Xoay người ngồi dậy mặc quần áo, hướng phòng Đông Phương Tuân đi tới.


. . . . . .  . .. . . . ..  . . . . .


“A.....Tuân......Tuân......”


Tần Vũ sao cũng không nghĩ chính mình hội nhìn đến tình cảnh này, Đông Phương Tuân đang là áp dưới thân một thiếu niên mà hạ thể hai người đang gắt gao dán cùng một chỗ, thiếu niên nhìn qua có vẻ thống khổ nhưng cũng lại giống như thực thoải mái. Mà Đông Phương Tuân đang dùng của hắn .... Dùng sức va chạm thân thể thiếu niên.


“A........” Tần Vũ cực kỳ hoảng sợ, cho nên tiếng kêu hiển nhiên không hề nhỏ.


“Ai?” Tuy rằng đang ‘hành sự’ nhưng tinh thần Đông Phương Tuân cũng thực thanh tỉnh, không hề bị tình dục làm cho hồ đồ.


“Thiếu..............Thiếu gia.........” Tần Vũ biết không có khả năng chạy thoát đành phải đứng ra.


“Tần Vũ?” Đem chính mình gắng gượng rút ra khỏi thân thể thiếu niên, không để ý đến thiếu niên dưới thân còn chưa được thỏa mãn, Đông Phương Tuân cũng chẳng quản việc mình đang xích lõa, đi tới trước mặt Tần Vũ “Tìm ta có việc?”


“Ta....... Ta.....” Mắt nhìn thiếu niên đang nằm trên giường, Tần vũ không thể không thừa nhận, ngực có điểm đau đau.


“Tuân, nhĩ hảo phá hư nga, người ta còn muốn......” Thiếu niên kia đi tới bên cạnh Đông Phương Tuân, không để tới nơi này còn có nhiều hăn một Tần Vũ, lớn mật vươn tay vuốt ve Đông Phương Tuân.


“Ngươi........ Các ngươi........” Tần Vũ bị hù chết rồi, không nghĩ tới cổ nhân như thế lớn mật, ‘giở trò’ trước mặt người khác tuyệt không thẹn thùng.


Đẩy thiếu niên ra, Đông Phương Tuân nói: “Ngươi trước đi xuống đi.”


“Không cần....... Người ta không đi....” Thiếu niên không thuận theo làm nũng, tự tin của hắn không biết từ đâu tới, hắn tin tưởng này Đông Phương Tuân nhất định sẽ lưu mình lại.


“Lưu Vân, đem hắn ra ngoài.” Đông Phương Tuân đối ngoài cửa nói.


“Dạ, chủ nhân.” Lúc này một cái bóng đen ngiêng mình tiến vào, mặc kệ thiếu niên dãy dụa đem hắn xách ra ngoài.


“Không cần, không cần......Tuân......” Thiếu niên không ngừng dãy dụa, bởi hắn biết, nếu hôm nay ra khỏi Đông Phương gia, Đông Phương Tuân sẽ không bao giờ triệu kiến mình.


“Tìm ta có việc gì?” Mặc cho thiếu niên la khóc, Đông Phương Tuân cầm một kiện quần áo khoác lên người.


“Ngươi...thích..........nam nhân?” Tần Vũ nhìn Đông Phương Tuân khó khăn nói ra những lời này.


“Vậy thì sao?” Đông Phương Tuân thản nhiên nói.


“Không....... Kia tiểu nhân xin cáo lui trước.” Nói xong, Tần Vũ nhanh chóng chạy trón khỏi phòng của Đông Phương Tuân.


“Đừng đi...” Đông Phương Tuân nhanh hơn một bước giữ chặt lấy Tần Vũ, đem hắn ôm cứng trong lòng, cúi đầu hôn lên môi hắn.


“Quấy rầy nhã hứng của ta, mượn chính mình đến bồi thường đi.” Nói xong cũng không quan tâm Tần Vũ nguyện ý hay không bắt đầu cởi quần áo hắn.


“Không, không cần......không cần....... Ta không thích nam nhân.......” Tần Vũ không ngừng giãy dụa, cơ mà với thể trạng quá gầy yếu so với Đông Phương Tuân  hắn sao có thể giãy thoát.


“Ngươi thích Diễm nhi.” Này không phải câu hỏi, mà là một câu khẳng định.


“Đúng..... Ta thích Diễm nhi, ta thích nữ nhân...... ta không cần bị nam nhân thượng....” Tần Vũ cũng không quản mình đang nói cái gì, chỉ cần có thể thoát khỏi ma chưởng của Đông Phương Tuân cái gì hắn cũng làm.


“Ngươi....... Đáng giận.......” Đông Phương Tuân oán hận nói, một quyền đánh xuống ván giường bên cạnh Tần Vũ, không biết là do giường chất lượng không tốt hay là do khí lực của Đông Phương Tuân vẫn là rất lớn, ván giường thế nhưng bị đánh thành một hố.


“Ta....” Cái này triệt để đem Tần vũ dọa chết, một quyền đó nếu đánh vào người hắn....kia hắn chết là chuyện không cần nghi ngờ, nước mắt được dịp cứ thế ‘vô tư’ rơi xuống.


“Ngươi......” Nhìn tới nước mắt Tần Vũ, Đông Phương Tuân có chút hoảng, hắn cũng không nghĩ đêm Tần Vũ lộng khóc nha, ôm Tần Vũ vào lòng, Đông Phương Tuân nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.


“Ngươi, nhĩ hảo đáng sợ!” Tần Vũ một bên khóc một bên nói.


“Ngoan, ngoan, tốt lắm đừng khóc, coi như ta sợ ngươi.” Đông Phương Tuân nói.


“Ta.... ta có một chuyện muốn nói cho ngươi.....” Khóc hồi lâu Tần Vũ mới nín, đem mặt chôn trong lòng Đông Phương Tuân rầu rĩ nói.


“Chuyện gì?” Tay, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lưng Tần Vũ, Đông Phương Tuân cũng không muốn lại lộng khóc hắn nên tận lực đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi.


“Ta giống như thích thượng ngươi.” Tần Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt vì khóc mà hồng hồng, nhìn Đông Phương Tuân, tay nắm chặt cổ áo hắn, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu chọc người thương tiếc.


“Thật không?” Cái này đối Đông Phương Tuân mà nói thật đã dọa đến hắn “Khi nào thì ngươi phát hiện ra?”


“Vừa lúc nãy, nhìn ngươi ôm cái kia nam hài, ta thấy trong lòng liền phát đau, ta một bên khóc một bên nghĩ, kia hẳn là thích đi!” Tần Vũ mặt đỏ hồng nói.


“Vậy ngươi vì cái gì nói không thích nam nhân?” Đông Phương Tuân sắc mặt là lạ nói.
“Bởi vì...... Bởi vì.......” Cái này Tần Vũ mặt càng đỏ hơn.


“Bởi vì cái gì?” Đông Phương Tuân hỏi.


“Bởi vì người ta sợ đau a..........” Tần Vũ nhỏ giọng nói.


“Nguyên lai là vậy a, kia Diễm nhi thì sao? Ngươi thích nàng sao?” Đông Phương Tuân hôm nay tính hỏi cho rõ ràng một chút.


“Ai nói ta thích nàng?” Tần Vũ mạc danh kỳ diệu hỏi.


“Ta đây hôm nay ở trong hoa viên nhìn đến ngươi cùng nàng nói nói cười cười, lúc ta hỏi ngươi thì ngươi đỏ mặt làm gì?” Đông Phương Tuân bộ dáng giống hệt trượng phu bắt được thê tử ‘trèo tường’ (ý chỉ ngoại tình).


“Bởi vì, người ta nghĩ muốn hỏi nàng mượn tiền thôi, đương nhiên phải tạo quan hệ tốt a, bằng không người khác làm sao cho ta mượn tiền a.” Tần vũ thẳng thắn nói.         +_+||||


“Ngươi thiếu tiền dùng?” Đông Phương Tuân hỏi.


“Ân!” Nghe đến tiền, Tần Vũ lập tức gật gật đầu.


“Chỉ cần ngươi theo ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta liền cho ngươi bấy nhiêu.” Ngươi hỏi Đông Phương Tuân hắn cái gì có nhiều nhất, đáp ná chính là tiền a, Đông Phương gia chính là kinh thành thủ phủ, cái này tiền muốn nói hắn có bao nhiêu là có bấy nhiêu.


“Lời này của ngươi ta nghe sao cũng thấy chính mình giống cái nam kĩ a, cái gì bảo ta theo ngươi muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nói ngươi hay, ta tuy rằng thiếu tiền nhưng là ta cũng sẽ không làm cái việc này.” Tần Vũ tức giận nói.


“Hảo hảo hảo, là ta không đúng, ta không nên nói như thế, thực xin lỗi.” Đông Phương Tuân lập tức giải thích, bộ mặt lạnh lùng khi sáng sớm đã bị quăng sau đầu.


“Ha ha a...... Bất quá hảo bổng (‘bổng’ này là bổng lộc nha~ em nó đang nói tới tiền lương a =))), ta hiện tại có thiệt nhiều tiền nga.....” Tần Vũ vui đến chết.


“Kia, ta có thể.......” Đông Phương Tuân ngắm Tần Vũ đang bán khai vạt áo, bộ dáng với sắc lang là giống nhau.


“Không được!” Biết Đông Phương Tuân đang là nghĩ cái gì, Tần Vũ nhanh chóng kéo lại quần áo nhanh chân chạy mất, một chút tiện nghi cũng không nghĩ cấp cho Đông Phương Tuân.


“Vì cái gì?” Đông Phương Tuân hiện tại là dục hỏa đốt người nha!


“Hừ.......Không được chính là không được.” Tần Vũ mới không cần làm cho Đông Phương Tuân bính đâu, ai kêu hắn vừa mới bính nam nhân khác a.


“Vậy ta đây phải làm sao?” Chỉa chỉa hạ thân đang cương cứng, Đông Phương Tuân bất đắc dĩ nhìn Tần Vũ.


 “Ta mới mặc kệ ngươi đâu, ta muốn trở về ngủ.” Mặc kệ Đông Phương Tuân vẻ mặt thống khổ, Tần Vũ quyết định đi về ngủ.


“Tiểu Vũ.....” Nhìn bóng tần Vũ tiêu sái rời đi, Đông Phương Tuân tuy là thân thể khó chịu nhưng là trong lòng lại rất ngọt ngào, cái này.....cũng đành hảo hảo đi tắm nước lạnh thôi.




(cont)


____________


Ái yên 1









2 nhận xét:

  1. ách, đúng là đoản văn, cái này diễn ra cũng nhanh quá đi

    Trả lờiXóa
  2. thì mình đã ghi nó là đoản văn mừ, đọc QT mình cũng kêu trời kêu đất sao nhanh dữ vậy ế

    Trả lờiXóa