Ái yên - 1

Xuyên qua thời không – Ái Yên [ yêu say đắm ] 
  [ Cô Phương ]


1.


Ban đêm im lặng, hết thảy đều yên tĩnh, trên giường Tần Vũ cũng đang yên lặng ngủ, đột nhiên một tia chớp xẹt qua, ‘Ì Ùng...’ một tiếng nổ vang trôi qua, tất cả lại trở lại yên lặng như trước, nhưng là Tần Vũ, người vốn phải nằm ngủ trên giường, lại không thấy......


Tần Vũ cảm thấy toàn thân đều đau đến tê dại, vì cái gì lại như vậy chứ? Mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện phòng của mình chính là thay đổi, nguyên bản một căn phòng vừa nhỏ vừa tối thế nào lại trở nên sáng ngời rộng rãi? Nhìn nhìn, căn bản vốn không phải là phòng của mình thay đổi mà là bản thân đã tới một nơi xa lạ, dạng phòng ở cổ kính như thế này hắn chỉ thấy trong các bộ phim truyền hình, là dạng phòng của những người có tiền thôi.


“Ngươi tỉnh.” Một thanh âm lạnh lùng truyền tới nhượng hắn phải quay đầu tìm kiếm, lại nhìn tới một nam nhân thập phần anh tuấn đang ngồi trên ghế, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, trong ánh mắt còn mang theo tia hận thù.


Vì cái gì? Chính mình khi nào thì đắc tội hắn? Tần Vũ không nhớ rõ.


“Đây là đâu?” Tần Vũ đầu tiên nghĩ phải biết rõ ràng hiện tại chính mình là đang ở đâu?


“không cần giả ngu với ta.” Nam nhân kia như trước lạnh lùng nói.


“A? Vậy ngươi là ai a?” Tần Vũ lại hỏi.


“......” Lần này nam nhân yên lặng không trả lời


“Ngươi làm gì không nói a? Ngươi là ai? Đây là làm sao a? Ta sao lại ở chỗ này, ai tới nói cho ta biết được không.” Tần vũ càng hỏi càng nhiều, thanh âm cũng càng ngày càng biến lớn.


“Câm miệng!” Nam nhân thấy Tần Vũ thực ồn ào, lấy tốc độ Tần Vũ không thể nhìn tới dùng tay bịt kín miệng của hắn.


“Ngô ngô ngô.....” Tần Vũ nghĩ muốn gạt tay của nam nhân ra nhưng vô hiệu.


“Ngươi nếu không lên tiếng ta sẽ bỏ tay ra.” Nam nhân nói


“Ân...” Tần Vũ phát ra một thanh âm tỏ vẻ đồng ý, nếu còn như vậy kéo dài hắn nhất định chết vì thiếu dưỡng khí.


Nam nhân y lời bỏ tay ra, “Hô ~~~ ” Tần Vũ lập tức hít một hơi thật sâu. Lại nhìn đến nam nhân hướng ra cửa nói cái gì đó với một nữ hài tử đứng bên ngoài, sau đó xoay người ngồi trở lại trên ghế nhìn chính mình, chính là nam nhân lại không nói bất cứ cái gì, cứ dùng ánh mắt như muốn khoét trên người Tần Vũ mấy cái lỗ nhìn hắn chăm chăm.


Qua một lúc lâu thật lâu, ít nhất là Tần Vũ nghĩ vậy, cuối cùng cũng có người bước vào. Là tiểu cô nương vừa nãy, bên cạnh còn có một lão nhân, “Thiếu gia, đại phu đã tới.” Tiểu cô nương đối nam nhân cung kính nói.


“Ân, ngươi lui xuống đi.” Nam nhân thanh âm vẫn là lạnh lùng, có thể thấy hắn không phải là cố ý dùng loại thanh âm này đối Tần Vũ.


“Dạ, thiếu gia.” Tiểu cô nương  cúi đầu thi lễ lui xuống.


“Xem hắn.” Nam nhân đối lão nhân nói.


“Dạ.” Lão nhân hướng Tần Vũ đi tới, đầu tiên là giúp hắn bắt mạch, rồi kiểm tra đầu lưỡi, Tần Vũ nhất nhất đều làm theo.


“Thiếu gia, Tần thiếu gia chính là chỉ bị nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại, chờ một chút ta khai dược sắc thuốc cho hắn uống là sẽ vô sự.” Tần Vũ lúc này mới rõ lão nhân kia là thầy thuốc.


“Ân, kia hắn vì cái gì nói không biết ta?” Nam nhân hỏi.


“Nga, kia có thể là cùng chuyện Tần thiếu gia hắn bị đụng vào đầu có quan hệ đi, trong óc có tụ huyết, lão phu đi xuống quán một chút khai huyết dược, cho Tần công tử uống một thời gian là tốt rồi.”


“Ân, ngươi lui xuống đi.” Nam nhân nghe xong nói


“Dạ.” Lão nhân lui xuống rồi nam nhân lại dùng ánh mắt khiến Tần Vũ không thoải mái nhìn hắn.


“Ngươi .... rốt cuộc là ai?” Này giờ Tần Vũ mới để ý thấy rằng phủ của nam nhân cũng giống như cổ phủ trên TV, hơn nữa gian phòng này....Tần Vũ bắt đầu nghĩ, sẽ không thật sự là hắn bị ‘thổi’ đến thời cổ đại đi?


“Ta là chủ tử của ngươi.” Nam nhân lạnh lùng nói


“Vậy ta đây....?” Tần Vũ bắt đầu có chút hồ đồ.


“Tiểu tư* của ta.” Nam nhân lạnh lùng nói.    (gã sai vặt)


“Ta, ta.....” Tần Vũ có chút không theo kịp, chính mình thế nào lại rơi vào thời cổ đại, lại còn như thế biến thành tiểu tư của nam nhân kia? Không phải hắn vừa vặn đi ngang qua cứu mình lúc mới rơi xuống đây sao?


“Tần Hạng! Ngươi tốt nhất không cần giả ngu với ta, ngươi nếu ngoan ngoãn, ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Nam nhân nói.


“Tần Hạng? Ai a? Là tên của ta sao? Ta gọi là Tần Vũ, không phải Tần Hạng, là Tần Vũ, Tần Vũ.....” Tần Vũ sinh khí nha, sao lại có thể như vậy được? Chính mình còn không biết có thể trở về hay không? Tuy rằng ở thời hiện đại không có người thân nhưng là hắn nghĩ vẫn muốn trở về.


“Tần Hạng, không cần thử thách lòng kiên nhẫn của ta.” Nam nhân âm ngoan nói.


Tần Vũ cảm thấy trong mắt nam nhân hiện lên rất nhiều biểu tình, có chán ghét, có khinh thường, nhiều nhất vẫn là hận...., rồi nam nhân đột ngột ly khai.


Sau Tần Vũ mới biết được cái kia lạnh lùng nam nhân kêu Đông Phương Tuân, còn mình đã tiến vào Đường triều, nơi này là kinh thành, mà nhà Đông Phương Tuân ở kinh thành rất có thế lực, ca ca làm quan lớn trong triều, bản than hắn là thương nhân, thủ phủ kinh thành.


Chính mình kêu Tần Hạng, không, chính xác mà nói là linh hồn mình cùng nguyên bản thân thể này đổi hồn, chính là hiện tại Tần Vũ kiên trì buộc người khác gọi mình ‘Tần Vũ’ không tái gọi là ‘Tần Hạng’, nếu ai đó gọi hắn Tần Hạng, hắn giống nhau đều không để ý tới. Mà ‘Tần Hạng’ này là một cái mỹ nhân, Tần Vũ phát hiện chính mình thân thể trước kia đều không so được với hiện tại, dung mạo của hắn trước kia vốn là thực bình thường xem qua liền quên, nhưng ‘Tần Hạng’ thì không giống, hắn đẹp đến mức chính mình hàng ngày soi gương còn muốn ngẩn người tự hỏi sao trên đời lại có một mĩ nam đẹp đến vậy.


Tần Vũ còn biết, nguyên lai cha mẹ Tần Hạng hại chết mẫu thân Đông Phương Tuân, cho nên Đông Phương Tuân mới hận Tần Hạng đến thế, mà Đông Phương Tuân cũng đã giết chết cha của Tần Hạng, còn hắn là bởi vì do phụ thân Đông Phương Tuân can ngăn nên mới sống sót, nhưng cái giá là phải ở lại chỗ này làm người hầu đến chết.


Tần Vũ cũng biết, nguyên lai nhà Tần Hạng cũng có chút tiền, Tần Hạng sinh ra chính là một cái thiếu gia được nuông chiều từ bé, làm người hầu rồi vãn theo thói cũ đối đãi với người khác như khi còn là thiếu gia nên mọi người ở đây không ai thích hắn, hơn nữa cha mẹ hắn hại chết phu nhân của bọn họ nên bọn họ cũng chẳng thèm để ý tới hắn. Nhưng là từ khi hắn tỉnh lại đến nay mọi người đều nói hắn đã muốn thay đổi thật nhiều, tuy vẫn còn một số người không nhận thức hắn nhưng đã có một số thay đổi thái độ đối với hắn không giống trước đây. Hiện tại Tần Vũ tuy rằng còn nghĩ muốn trở về hiện đại nhưng là đã muốn không còn như trước, chính mình ở đây cũng không sai, dù sao ở đó mình cũng chỉ là một cô nhi không thân thích, không người yêu, không có cái gì đáng phải lưu luyến.


Nhưng nói đến cũng kỳ quái, tuy rằng Đông Phương Tuân nói chính mình là tiểu tư của hắn, nhưng là từ sau cái ngày đó cũng không có gặp qua hắn, cũng không biết là đã chạy đi đâu, bất quá Tần Vũ không để tâm nhiều như vậy, dù sao chính mình cùng hắn cũng không có quan hệ.








(cont)






_____________


Đoản văn




6 nhận xét:

  1. nàng ui, tuy cái này chỉ là đoản văn nhưng ta thấy khá hấp dẫn đấy. Nàng tìm được ở đâu vậy? Nàng edit chăm chỉ nhé. Ta sẽ cố gắng ủng hộ nàng về mặt tinh thần

    Trả lờiXóa
  2. na~ chào nàng a, rất vui vì nàng đã ghé thăm 'tệ xá' :">
    đoản văn này ta tìm được cùng với mớ trọng sinh bên VNS ế, nhưng mừ chúng phân tán đâu rùi ta cũng chẳng nhớ nữa. rất hoan nghêng nàng ghé chơi

    Trả lờiXóa
  3. lần đầu ghé thăm nhà của bạn, có lời chào bạn nhé(mình có thể gọi bạn là tiểu Nhã được ko? ^_^)
    rất mong các "đại tác phẩm" của bạn đấy >_<
    thanks bạn rất nhiều

    Trả lờiXóa
  4. Chào mừng bạn ghé chơi, bạn cứ gọi mình tiểu Nhã là được, nhưng lần sau xin bạn hãy để lại đại danh để mình biết còn trò chuyện hen~

    Trả lờiXóa
  5. oaaa! hay tuyet vooi nha ti.phu cuoi cung sau may ngay lang thang moi tim dc dung nha ti a met chet.*khoc*rat vui khi dc doc tac pham cua ti a(^.^)

    Trả lờiXóa
  6. Cầu mong là công đừng có ý gì với thụ cũ. Thanks nàng nga

    Trả lờiXóa