Mỹ nhân kiếp 11+12




Warning ...warrning...: Đề nghị tất cả những ai trong tiềm thức nghĩ rằng Mỹ nhân là yếu đuối, mỹ nhân là mảnh mai, mỹ nhân là chim rơi cá lặn, là hoa hờn nguyệt ghét ...etc các cụm từ tung hô... thì khi đọc hai chương này hêm được la ó, hêm được hành hung, hêm được... etc các hành động nguy hiểm... cho Nhã Nhã nghen ~~ Nhã đã cảnh báo rùi đó!
Rùi, giờ mí nàng đọc đi!!

Ngã tiến cổ đại – Định cư cổ đại
[ mặc ]----half12
Edit: An Nguyệt Nhã

Mỹ nhân kiếp

11.
“Ta không muốn ngươi chết....”
“Ta không cho phép ngươi chết, nhĩ hảo nhớ kỹ điểm này.”
Hai ngày nay, lời Trác Bất Phàm cứ văng vẳng trong đầu ta khiến ta phiền đến chết, lại không làm rõ được rốt cuộc hắn muốn cái gì.
Là giữ lại một địch nhân từ từ tra tấn? – Không quá giống.
Bởi ta là người duy nhất dám chống đối hắn, mới mẻ sao? – Có khả năng!
Dù sao hiện tại ta cái gì cũng không cần làm, tự do tự tại nhàn nhã như khách nhân, qua bữa sáng ta liền tới chỗ Nhã Thụ.
“Đã lâu không gặp.” Nhã Thụ mỉm cười
Ta nhìn vẻ mặt tươi cười của Nhã Thụ, bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ đây mới là cuộc sống chân chính hắn mong chờ.
-- bất quá, vẫn là không nên cùng tên hỗn đản nào đó ở cùng!
“Thổi sáo cho ta nghe được không?” Ta đề nghị
“Hảo.”
Nhã Thụ giương ống sáo, tiếng sáo vi vu tinh tế theo gió truyền đi..
[ Hảo an nhàn ~ thật thoải mái a.......]
Cùng một khúc nhạc nhưng tâm tình lại có thay đổi, thời gian trôi qua, không phiền não, không thống khổ........
“Muốn ngủ?”
Ta nhăn mặt nhíu mày, không hiểu vì sao lại nằm trong lòng Trác Bất Phàm.
“Hinh nhi, ta đem Gia Bảo đi trước."
Nghe hắn cùng Nhã Thụ chào hỏi, đem ta bế lên.
“Ta nhất định là đang nằm mơ.” Ta thì thào, chôn mặt trong vạt áo hắn
“Ha ha a.” Một trận cười khẽ thoáng qua, mặt khẽ chấn động theo lòng ngực
“.... Không phải mộng?” – Đầu óc của ta ‘đình chỉ công tác’ trong thoáng chốc, sau đó lập tức thanh tỉnh – “A!” – một tiếng thất thanh nhảy xuống.
“Làm sao vậy?” Trác Bất Phàm không ôm được ta vội hỏi.
“Còn nói làm sao vậy?! Ai kêu ngươi ôm ta!” Ta trừng mắt
Trác Bất Phàm hạ mi: “Vừa rồi không phải rất tốt sao.....”
“Đó là ta ngủ mơ!” Ta tức giận
Trác Bất Phàm cười khổ: “Đúng vậy, chỉ có khi đó ngươi mới ngoan ngoãn ....”
“Nghe ngươi bài bố sao? Nằm mơ đi!” Ta lầm bầm, tránh xa hắn.
**
“A Bảo ca?”
“A, Tiểu Đào, ngươi lâu rồi không tới tìm ta!” Ta thật cao hứng nhìn nàng
 “A Bảo ca, ngươi khí sắc tốt hơn nhiều, mặt cũng tròn a!”
“Di? Ta lại béo sao?” Ta nhìn gương
[ Thật sự nha –- ] Ta nhãn châu chuyển động, nghĩ ra cách tránh ‘ôn thần’ rồi!  (nha nha nha ~ Bảo Bảo cưng ~ là do cưng tự dâng mình miệng sói nghen ~~ cưng mập lên là "ôn thần" kia làm gỏi sống cưng lun á ..... há há há.....)
 “Tiểu Đào, ta đói ~ Chúng ta đi phòng bếp ăn chút gì đi!”
“Di? Có thể chứ?” Tiểu Đào có chút bất an
“Yên tâm yên tâm, mọi sự có ta!”
*
Ta bắt đầu kế hoạch tăng cân
Vừa lúc Trác Bất Phàm có việc đi xa một tháng, ta ở trong trang, ăn mạnh ngủ nhiều, cuối cùng trở về một Phạm Gia Bảo mập mập béo béo trước kia.
**
“Gia Bảo!......Gia Bảo?”
Ta đắc ý nhìn vẻ kinh nghi của Trác Bất Phàm
[ Sao? Dọa ngươi phải không? Chán ghét ta đi?!!! ] Ta chờ hắn rời đi.
“....Ngươi, ngươi rốt cuộc biến trở lại rồi!”
Cái này đến phiên ta giật mình
[ Uy! Ngươi làm chi có vẻ mặt cảm động ấy ôm ta?!! Ngươi không phải ghét nhất mập mạp sao???!!!!]   (ai biểu cưng vậy, mập mập ôm mới đã nghen ~)
.... Ta ... hình như ăn trộm không thành còn mất nắm gạo – lộng xảo thành chuyên (khéo quá hóa vụng) !
*
Nói thật, ta cũng không biết đây là thế nào phát sinh
Dù sao hiện tại, ta cư nhiên nằm trên giường, hai chân giơ cao cao, mà Trác Bất Phàm thì ướt đẫm mồ hôi rong ruổi trên người ta.     (“Ái Yên” nó đã nhanh mừ cái này còn nhanh hơn á T T)
Không cần nói cho ta ngươi không hiểu đây là ý gì !!!! (bình tĩnh, tập trung chuyên môn!)
Ta nhịn không được rên rỉ một tiếng, không ngừng co rút hạ thể
“Gia Bảo, bảo bối.......”
Trác Bất Phàm thấp giọng gọi tên ta, thỉnh thoảng cúi xuống cùng ta gắn bó dây dưa
“Vì, vì cái gì?” Ta run rẩy hỏi hắn
Hắn dường như mở miệng nói với ta cái gì, mà ta lại bởi vì cao trào mà mất đi ý thức.

12.
Ta hồ đồ
Ta trần trụi bị Trác Bất Phàm ôm vào ngực. Một tay hắn khoát lên lưng ta, một cái chân dài vắt ngang chặn mọi đường lui của ta
[ Thật sự là ... không rõ a!]
Ta cau mày cố gắng nghĩ, lại vẫn không sao nghĩ được sự tình sao lại đi xa đến mức này.
“Đang nghĩ cái gì?”
“Ngươi!”
Trác Bất Phàm nhãn tình sáng lên, hại ta tim không khỏi đập nhanh một chút.
[ Gặp quỷ! Lớn lên soái như vậy làm gì!? –-  Chậm đã, ta không phải hôm nay mới biết hắn đẹp, vì cái gì hiện tại tim lại đập nhanh như vậy?]
Tay Trác Bất Phàm ở trên lưng ta bắt đầu không thành thật di động, dọc theo lưng, xuống mông, lại xuống chút nữa..
Ta cả người run lên: “Ngươi làm gì nha!”
Ngay sau đó hắn nhéo nhẹ một cái hại ta rên rỉ thành tiếng
“Ta nghĩ muốn ngươi....” Thanh âm ác ma biểu thị màn vận động kích tình sau đó bắt đầu.
*
“Không, từ bỏ...... ta chịu không nổi...... Tha ta.........”
“Ngươi......” Hắn nuốt xuống lời chưa nói hết, dường như sợ sẽ nói ra điều gì đó khiến ta hiểu lầm. Hắn che lại miệng ta, hạ thân mãnh liệt ra vào...
“Ân........ A.........” Ta thở hào hển, tùy ý hắn liếm đi mồ hôi trước ngực
“Bảo bối......”
[ Ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần như vậy ghê tởm gọi ta!] Trong lòng kháng nghị nhưng miệng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ rời rạc.
“Gọi tên ta!”
[ Không! Vì cái gì ta phải gọi tên ác ma ngươi?!]
“Bảo bối........”
Hắn dường như đang cầu xin.
[ A nha ~ người ta tâm có vẻ nhuyễn a –- chính là không gọi!!]  (giờ đứa nào là ác ma, hửm?? ò_ó)
Ta cắn vai hắn, thẳng đến khi ngửi thấy mùi máu tươi, đạt tới cao trào.
**
Siêu năng lực của ta đã hồi phục hoàn toàn.
Đây là điều đầu tiên khi ta tỉnh lại nhận thấy được.
[ Ta tùy thời đều có thể đem Nhã Thụ rời Thiên Cảnh sơn trang!] Ta hưng phấn.
Bên cạnh là tiếng hít thở đều đều thong thả.
Ta nhìn xem gương mặt khi ngủ của Trác Bất Phàm.
Hắn là như thế không có phòng bị.
Hiện tại ta muốn giết hắn cũng thực dễ dàng.
Hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, không phải sao?
Hắn hại ta ăn nhiều đau khổ như vậy, chịu bao nhiêu tội ---
“Bảo bối....” Hắn nói mớ, ôm lấy ta vào ngực.
Tâm ta lập tức mềm nhũn.
[ Quên đi, tha ngươi – bất quá, một khi tìm được phương pháp trở về, ta sẽ mang Nhã Thụ rời đi ngươi.]
Ta hạ quyết tâm.
_________________

6 nhận xét:

  1. Đập bàn, bi h thì ta bít tại sao ta nghe cái tên Nhã Thụ lại thấy quen quen oy, kakaka. Vì tên nàng là An Nguyệt Nhã chứ sao nữa, kakaka. Thú thật là từ đầu tới cuối ta vẫn ko hỉu anh công nghĩ j nữa, ta đề nghị phải có phiên ngoại giải thích tâm tình ấy của anh

    Trả lờiXóa
  2. Hức hức, cmt lai vào thùng spam rùi, ta lăn bẹp cho bit mặt

    Trả lờiXóa
  3. Ờ thì ... hêm có PN đâu, nàng thích thì nàng viết một cái quăng đây ta đăng cho tỏ tâm tình anh Phàm hen ~ *nháy mắt*
    Ta thì ta cứ hỉu như lày lày: anh là người thích cái đẹp, mừ hêm may em đây hêm đẹp nhưng em dám sừng sộ với anh, thế là anh K.O, cơ mà em béo quá, anh hêm nhìn thấy rung nhan em cho tới khi em giảm béo thành công. Rùi khi anh thấy rõ rùi, bít mặt em rùi (em cũng là mỹ nhân nhớ) nhưng anh lại thấy xương cái vẻ ú na ú nần của em hơn nên khi em trở lại nguyên hình, anh OUT. Chấm hết!
    Từ từ ta làm rùi nàng sẽ dần hỉu thui, cái phần 2 "định cư cổ đại" ấy, anh sủng em hết biết luôn. rồi nàng sẽ thấy!

    Trả lờiXóa
  4. Hahahahaha, đập bàn đập ghế, đập luôn chân zô cái chân bàn => nhăn nhó, nhưng miệng vẫn cười ha hả. Dại, em Gia Bảo to đầu mà dại quá ih! 1 khi người ta đã nhắm em rồi, chuyện mập hay ốm nó cũng ko có ảnh hưởng gì đâu. Chẳng qua ốm quá thì có người "thương hoa, tiếc ngọc" a. Sợ lạm dụng quá thì tổn thương em. Nhưng mà giờ em tròn tròn rồi, có lạm dụng em ngất lên ngất xuống cũng có sao a. Rút ra 1 kinh nghiệm: đã là THỤ thì mập hay ốm, xấu hay đẹp cũng đều có ngày bị xực hết! Cách tốt nhất: cầu cứu bà tác giả a

    Trả lờiXóa
  5. @Tiểu Hoa Tử: *giơ tay* Trong một số trường hợp, cầu cứu tác giả có khi bị dập thê thảm hơn ế! mí lại như ta đã nói ih mà, tròn tròn mập mập thì mềm mềm, ôm mới đã!

    Trả lờiXóa
  6. Nếu theo lời bạn Nhã nhận xét về tính cách anh công như vậy thì tội pé thụ quá , lỡ sau này ảnh ra qài gặp 1 em xấu xấu nhưng thịt ra là mỹ nhơn câu dẫn ảnh , ảnh bỏ pé Bảo thì làm sao . K cục cưng Gia Bảo của ta k đáng bị thế *hức hức* * ngồi 1 góc tự kỉ*

    Trả lờiXóa