Ngã tiến cổ đại – Định cư cổ đại
[ mặc ]----half12
Edit: An Nguyệt Nhã
Ngã tiến cổ đại: Định cư cổ đại.
1.
“Đinh..... tranh.....”
Từng đợt cổ cầm trầm thấp nặng nề phiêu đãng ở không trung giục ta đi vào giấc ngủ.
“Bảo bối, tỉnh lại một chút!” Nam nhân bên người khẽ lay.
Ân –-
Hoảng hốt, ta không biết mình đang ở đâu.
Đúng rồi, đây là cổ đại, là Thiên Cảnh sơn trang......
“Đinh.......”
Dư âm phiêu đãng.
Ta mở mắt, dùng sức vỗ tay: “A, đàn thực sự là quá tuyệt vời!”
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Ta nhìn xung quanh, thấy Trác Bất Phàm nỗ lực nhịn cười, tái nhìn về trước xem cầm nhân – hắc hắc, mạch máu trên mặt hắn sẽ không bạo phát ra đi?
“Khụ!” – Trác Bất Phàm thanh cổ họng – “Nội nhân vô phép, mong Lạc huynh không lấy làm phiền lòng.”
Là nga, ta đã gả cho Trác đại trang chủ làm chính thê nga!
A, không nghĩ tới cổ đại lạ phóng khoáng như vậy, một người nam nhân cũng có thể trở thành chính thất nha.
Ta làm nũng dựa vào lòng hắn.
Trác Bất Phàm cúi đầu nhìn ta, mỉm cười.
Ân, hảo hạnh phúc nga ~! (óe, da vịt của ta....)
“Khụ!”
Hiện tại lại đến vị Lạc tiên sinh kia ho khan
“Dường như Phạm công tử không thích cầm nghệ của tại hạ, không biết ngươi có thể chỉ giáo một chút?”
Muốn ta đàn sao!
Không phải ta muốn, con người ta hẽ nghe nhã nhạc là liền muốn ngủ, Nhã Thụ trước kia đàn cho ta nghe, ta luôn luôn ngủ khiến ta nghe không biết bao nhiêu là câu oán hận của hắn. Âm nhạc hoàn hảo là phải –-
Ta đảo mắt, có rồi: “Như vậy, ta đánh một khúc cho ngài.”
Cầm đũa, trước gõ gõ đập đập một chút đồ vật trên bàn, sau đó, hai tay giơ lên – ta điên cuồng mà gõ ~!
Ta gõ với một tốc độ kinh người –-
“Coong!” – “Xoảng!!”
Một cái chén đã ‘anh dũng hy sinh’ dưới màn biểu diễn của ta.
“A, ngượng ngùng a ~~~” Tay sờ sờ đầu, cười gượng.
Lạc Phỉ Nhiên mặt một trận xanh một trận trắng, làm ta không khỏi nghi ngờ hắn có hay không sẽ bị xuất huyết não.
Ta chỉ có thể quay đầu nhìn Trác Bất Phàm.
Trác Bất Phàm vẫn là một bộ ôn nhu biểu tình, cầm lấy chiếc đũa trên tay ta rút ra: “Ngày mai đem bản vẽ bộ nhạc khí này cho công tượng để bọn họ làm thành một bộ đi.”
Lòng ta đột nhiên đau xót, vươn tay ôm cổ hắn: “Ta sẽ không rời khỏi ngươi....”
Trác Bất Phàm ánh mắt lóe lên, nhìn ta chăm chú trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Lạc Phỉ Nhiên nói: “Lạc huynh đường xa mà đến, không bằng trước hết tới khách phòng nghỉ tạm, chúng ta chậm rãi tán gẫu.”
Tuy sắc mặt Lạc Phỉ Nhiên vẫn là không tốt, nhưng cũng sẽ không ngu xuẩn cự tuyệt hảo ý của chủ nhân, chắp tay nói: “Liền theo như ngài nói.”
Trác Bất Phàm gật gật đầu, tay một vòng đem ta ôm lấy: “Ta đưa ngươi về phòng,”
**
Người tập võ quả không hổ danh, ta tuy mập mạp nhưng Trác Bất Phàm chính là một chút cũng không có vẻ cố sức.
Vào phòng, hắn đem ta đặt lên giường: “Ngươi nên ngủ một lúc đi.”
“Ta hiện không mệt.” Ta dựa vào giường nhìn hắn.
Trác Bất Phàm đột nhiên cười: “Là nga, ngươi vừa rồi đã ngủ đó thôi ~”
Ta cãi: “Ai kêu đàn cổ âm sắc trầm như vậy, nhưng mà đàn tranh nghe ra vẫn có điểm tốt a ~”
Trác Bất Phàm không cho ta mặt mũi: “Cho dù là đàn tranh, ngươi cũng ngủ gật a ~”
Nói đúng.
Ta bất mãn: “Ta mệt như vậy là do ai hại a! Là ai tối qua không để yên cho ta ngủ?!”
Trác Bất Phàm ánh mắt trầm xuống, tay xoa xoa mặt ta.
Ta cọ cọ hai má vào tay hắn, cười dụ hoặc.
Trác Bất Phàm thân mình cứng đờ, rút tay về: “Ngươi cần nghỉ ngơi!”
Ta không thuận theo thẳng đứng dậy: “Ta hiện tại không mệt a ~” (xuất hiện rồi, DỤ THỤ!)
“Ân, Lạc Phỉ Nhiên còn đang chờ....” Hắn cứng họng nhìn ta cởi áo, lộ ra bả vai trắng nõn như tuyết.
Để cái tên không có thường thức âm nhạc kia chờ tới chết đi!
Ta biết rất rõ da thịt trắng nõn mềm mại của ta đối với ai kia là tối có lực hấp dẫn, cho nên ta hơi nghiêng người, khiến cho ánh mắt hắn lưu luyến không rời.
Ta dùng khóe mắt nhìn hắn: “Ngươi ~ thật ~ sự ~ không ~ muốn ~?”
Trác Bất Phàm nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc thừa nhận: “Ta muốn.”
2.
Trác Bất Phàm cúi người, miệng liền liếm lên cổ ta.
Ta nhẹ nhàng mà rướn người lên một chút, thả nhuyễn thâm mình mặc hắn muốn gì cứ lấy.
“Bảo bối....”
Trác Bất Phàm một mặt thấp giọng gọi, một mặt duyện liếm trên da thịt trắng nõn của ta
Hừ, ta dám chắc mấy loại mỹ nhân gầy trơ xương kia ôm nhất định không có được mỹ cảm thoải mái như ôm ta!
Trác Bất Phàm dọc theo xương sống hôn dần xuống dưới, lần đến hai cánh mông, hai tay hắn bắt đầu vuốt ve...
“A –- “ Ta không khỏi rên rỉ
Sau đó lưỡi hắn bắt đầu tiến vào...
“Không –- “ Ta vặn vẹo thân thể, cái khát vọng vừa muốn được tiến sâu lại vừa muốn trốn tránh này không ngừng tra tấn khiến ta run rẩy.
Lưỡi của hắn khai mở tiểu huyệt, làm cho nơi đó dần ướt át nhu mềm.
“A!” Ta bị lật một vòng, tiểu huyệt không tự chủ được co rút.
Không được! Ta chịu không nổi!
Ta nắm lấy tay hắn, đảo thân: “Để ta tới!”
Trác Bất Phàm không cự tuyệt ta chủ động, hắn nhìn hai tay ta run run cởi bỏ vạt áo, ngoại bào, trung y.
Ta mê đắm nhìn thân hình thon gầy của hắn, làn da mềm dẻo mà cứng rắn như thép kia lại có độ ấm khiến người an tâm.
Tay của ta di động khắp ngực hắn, môi hôn lên khắp nơi.
Thẳng đến khi nghe được tiếng rên khe khẽ ta mới chuyển tới địa phương kia.
Rút đi đai lưng, quần dài liền rơi xuống.
Dọc theo hai đùi, ta chạm được tới trung tâm nóng rực kia.
Sớm đã cương cứng, phân thân của hắn tà tà ngạo nghễ nằm ẩn bên trong nội khố.
Ta nắm lấy, trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được từng nhịp đập.
“Tiểu đệ đệ” của ta cũng đã trướng tới phát đau.
Một phen xả hạ món đồ vướng víu kia, phân thân cực đại kinh người kia lập tức nảy ra.
Càng nhìn bộ vị ngạo nhân kia thân nhiệt của ta lại càng tăng cao.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Trác Bất Phàm khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt anh tuấn không giống phàm nhân kia lại nhiễm thượng một tầng sắc dục ửng đỏ, sóng mắt cũng dần mê ly.
Một tay hắn đè lại cái gáy của ta. Ta hôn lên.
Ta cố gắng lấy lòng hắn, cố gắng hàm trụ sâu nhất, hắn cũng không ngừng trướng lớn.
“Tốt lắm!” Cực đại phân thân chứng minh hắn cũng duy trì không được bao lâu.
Trác Bất Phàm từ miệng ta rút ra, lật ngược thân ta, từ phía sau tiến vào.
Hoàn toàn tê dại, ta co rút hậu huyệt, đè ép.
Trong tiếng rên rỉ của ta cùng hơi thở nặng nhọc của hắn là âm thanh va chạm đầy dâm mỹ.
Tay hắn nắm lấy thắt lưng của ta, đẩy mạnh. Một tay thì an ủi phân thân của ta, ma xát lên xuống.
“Ân ..... A .....” Ta đong đưa thắt lưng, chủ động tìm kiếm khoái cảm.
Trác Bất Phàm bỗng nhiên tăng tốc, thắt lưng va chạm mạnh hơn, một hơi đem khoái cảm đẩy tới đỉnh điểm.
“A!” Ta toàn thân xụi lơ trên giường.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lại va chạm vài cái, một ngụm cắn vai ta, sau đó phóng thích.
Ta nằm úp sấp thở dốc, thậ lâu không thể bình phục hô hấp.
Trác Bất Phàm nâng thân, cắn cắn lưng ta: “Lưng của cục cưng là tối xinh đẹp, tối tốt nhất ăn....”
Cảm giác tê dại khiến ta buồn ngủ.
“Mệt mỏi?”
Ta gật gật đầu.
Trác Bất Phàm rút ra phân thân, đứng dậy mang khawn tới lau người cho ta: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Ta mở mắt túm lấy hắn: “Ngươi không theo giúp ta a?”
Trác Bất Phàm cười khổ: “Ngươi càng ngày càng bám người.”
“Ta cũng chỉ bám ngươi a....”
Trác Bất Phàm vẻ mặt một bộ không có biện pháp lắc đầu: “Vậy một lúc thôi nha. Ta còn có việc phải làm.”
“Đã biết ~~” Ta lại thắng, dùng thanh ngọt nị gọi hắn, đem hắn kéo đến bên người nằm xuống: “Liền trong chốc lát...”
__________
Mắt mở to. Hàm rớt xuống đất. Tay chân cứng ngắc. Da người nổi lên. Tóc gáy dựng đứng. Lưng thẳng đơ. Cái gì zậy nè trời?
Trả lờiXóaTừ quyển 1, em Gia Bảo là em chúa ghét Trác trang chủ. Bay sang quyển 2, em là...DỤ THỤ á? OMG!!!
Từ quyển 1, em ngày đêm tính kế chuồn khỏi Thiên Cảnh sơn trang a. Sang quyển 2, em bám anh CÔNG như sam a. Ở đâu có sự thay đổi chóng mặt này vậy a?
Chắc ta phải đi kiếm dây thắt an toàn mới đc. = ko đọc sang mấy chương sau, khéo ta ngã lộn cổ xuống đất vì shock quá!
Ah thanks nàng vì tốc độ cực siêu + pro của nàng a
^ ^ Bảo bảo đã tìm được người yêu mình thương mình thì đương nhiên phải như sam rồi.
Trả lờiXóa