Ngã tiến cổ đại – Định cư cổ đại
[ mặc ]----half12
Edit: An Nguyệt Nhã
Mỹ nhân kiếp
15.
“Ta không phải phạm nhân, ngươi không cần suốt ngày nhìn ta chằm chằm như vậy.”
Ta đối với ‘cái đuôi’ kia phát giận.
“Cáp, ta cũng không phải thần tiên, không thể bay lên trời được!” [ ta còn chưa tìm được cách!]
“Ngươi có biết hay không ngươi mang ta theo đã muốn phá hoại danh tiếng của mình? Mọi người đều nói ngươi bị bại não mới coi trọng tên mập như ta........”
Ta thật vất vả dời khỏi môi hắn: “Ngươi có thể hay không đừng hở chút là hôn ta!”
Hắn vuốt ve môi ta: “Sưng đỏ rồi, nhìn đẹp lắm!”
Ta đỏ mặt, xoay người không để ý tới hắn.
**
“Trác công tử....”
Lên tiếng là vị tuyệt sắc giai nhân, mi không tô mà đại, mày không họa mà cong, môi không điểm mà hồng, vài phần yêu diễm, máy phần thanh lệ, đuôi mày khóe mặt tràn ngập phong tình.
“Như Ý cô nương.” Trác Bất Phàm không có buông mà vẫn ôm lấy ta cùng nàng gật đầu chào hỏi.
“Vị này là....”
“Phạm công tử.” Trác Bất Phàm nói
“Hắn chính là – ái nhân gần đây của Trác công tử?”
Ta từ trong thanh âm của nàng nghe ra vài phần không cam lòng cùng thương tâm.
[ Lại là một hoa si của Trác Bất Phàm sao?]
Bất quá nàng không biểu hiện sự khinh thường ta ra mặt, hẳn là cũng có chút tâm tư.
“Trác công tử nếu không bận, mời tới chỗ Như Ý tọa một lúc. Như Ý có hũ rượu ngon, tùy thời mời ngài thưởng thức.”
[ Hoa rơi hữu ý, lưu thủy có thực sự vô tình?] Ta liếc mắt nhìn Trác Bất Phàm.
Hắn hơi cúi mặt khiến ta nhìn không rõ ràng lắm.
“Yến thảo như bích ti, tần lang thấp lục chi. Làm quân hoài về ngày, là thiếp đoạn trường khi.......” (hêm hỉu)
Ta không biết nàng xướng khúc gì, xướng dễ nghe cũng chỉ bất quá ru ta vào giấc ngủ nhanh hơn.
Ta khép lại hai mắt, quản họ mắt đưa mày lại!
**
“Ngươi sẽ không ghen.” Trác Bất Phàm vuốt lưng ta nói.
Hiện tại có lẽ mượt mà hơn cái lưng trơ xương kia nhiều lắm.
“Ghen cái gì?” Ta mơ màng.
Tên này tinh lực hơn người khiến ta ăn không tiêu.
“Không có gì.” Hắn thở dài, hôn lên lưng ta, nhẹ nhàng mút vào, lưu lại dấu vết.
“Ngươi khi nào muốn biết?”
Ta không hỏi hắn muốn ta biết cái gì, bởi vì ta biết hắn sẽ không nói cho ta hay.
Hết thảy thuận theo tự nhiên không tốt sao?
“Một lần nữa.”
Cực đại phân thân của hắn lại chen vào tiểu huyệt của ta.
Ta tái không thể tự hỏi.
16.
Có lẽ nửa năm ở cổ đại chính là mộng Nam Kha? (cái nì ai cũng bít, hêm giải thích na)
Vẫn là ở phòng dương cầm, nhìn tới Nhã Thụ xinh đẹp một đầu tóc ngắn.
“Ngươi thật sự không nhớ?” Ta nhịn không được hỏi.
Nhã Thụ khó hiểu nhìn ta.
*
Đó là ở yến hội mừng sinh thần Trác Bất Phàm
Trác đại trang chủ trên giang hồ rất có danh vọng, sinh thần của hắn tự nhiên có rất nhiều danh nhân tới chúc mừng. Hơn nữa Thiên Cảnh sơn trang mỹ nữ như mây, tuấn nam vô số, những người tò mò mộ danh mà tới khi nào lại bỏ qua dịp tốt này.
Bởi vì không hề thiếu quan viện có phẩm vị cao tới chúc mừng, Trác Bất Phàm cũng không cách nào ở cạnh ta, đành an bài cho ta ở bên ngoài. Mà ta thì mừng rỡ thoải mái, vừa lúc cùng Nhã Thụ nói chuyện phiếm.
Yến hội diễn ra được một nửa thì có một nữ nhân điên chạy vào.
Tóc tai bù xù, ánh mắt tán loạn, nhưng nhìn ra được trước kai hẳn cũng có vài phần tư sắc, là một thượng đẳng mỹ nữ.
“Trác Bất Phàm, ngày đó ngươi ở trước mặt mọi người nói ta là sửu nữ khó coi, hủy cả đời ta. Hôm nay ta muốn báo thù, cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!”
Trên tay nàng cầm một hộp sắt, hình dạng mặc dù tầm thường nhưng lại là ám khí có sức phá hoại mạnh nhất trên võ lâm – ‘Phích Lịch Hỏa’. Một khi cơ quan phát động, một trăm linh tám cương châm cùng lúc phát ra, trên mặt châm có bôi độc dược, một khi dính vào da sẽ xâm nhập cốt tủy, vô dược khả giải. [ Này đương nhiên là do ta nghe người ta nói đến.]
[ Ha ha, Trác đại trang chủ, hôm nay báo ứng tới nga ~~] (bảo bảo, hài tử xấu ~)
Ai cũng đều nghĩ nàng nhất định tấn công Trác Bất Phàm.
Ta, Trác Bất Phàm, đều nghĩ như vậy.
Mà mục tiêu của nàng lại là –- ta!
Trong tình thé chỉ mành treo chuông, ta phát huy siêu năng lực bảo vệ ta cùng Nhã Thụ bên người.
Ánh xanh lóe lên, cư nhiên lại chạy tới hiện đại – hơn nữa, vẫn là ở trong phi cơ.
Phi cơ gặp dòng nghịch lưu, vốn đã rơi nhưng phi công lại khống chế được phi cơ, an toàn chạm đất.
Tại sao lại có thể như vậy?
Ta trăm tư không thể giải.
Mà Nhã Thụ đối với đoạn thời gian đó lại không có nửa điểm ấn tượng.
Chẳng lẽ chính ta một người ảo tưởng? Tại khoảng thời gian ngăn ngủi vài giây kia?
**
“Ba ba, ta muốn học thổi sáo.”
Yêu cầu của Nhã Thụ đương nhiên bị bác bỏ.
“Xin hãy đáp ứng con, xem như là lần cầu xin duy nhất trong đời con.”
[ Có lẽ, trong tiềm thức, Nhã Thụ vẫn nhớ rõ, thanh phong dương liễu, lầu các họa son..]
*
“A Bảo, ngươi gầy.”
[ Phải không?] “Ta ăn không ít a – chính là gần đây có chút mất ngủ.”
Ly khai Trác Bất Phàm ta vốn nên cảm thấy may mắn
[ Nhưng vì cái gì, từng đêm ngươi đều đến trong giấc mộng của ta?]
Hơi thở nóng rực, thân thể ấm áp, nhưng dục vọng không thể phát tiết. Ta khát cầu thân thể cường tráng kia, một lần lại một lần tiến vào trong ta... (Bảo bảo đã theo bước đàn anh trong nhà, nhớ hơi chồng rùi ~ tỷ tỷ thực mừng a!)
“Bảo bối, cục cưng........”
Ta từ trong mộng bừng tỉnh, mồ hôi chảy đẫm người, phân thân rung động chứng tỏ mộng xuân không trọn.
“.... Trác Bất Phàm ......”
**
“Hiện tại tóc ngươi thực dài – cũng thực tuấn tú a.” Nhã Thụ mỉm cười khiến ta cũng phải nhìn lại chính mình.
Tóc đã lâu chưa cắt, dài quá vai, khuôn mặt gầy tuy không đến mức tiều tụy nhưng lại khiến đôi mắt có vẻ to hơn.
Nhã Thụ giúp ta chải tóc: “Lần này muốn đi tham dự hội diễn tấu sáo, thật sự là kích động a ~”
Nhã Thụ đã thuyết phục được phụ thân, hơn nữa còn đem nhạc cụ dân gian lên đài quốc tế.
“Ngươi đã không còn cần ta.” Ta có chút ảm đạm, lại có chút vui mừng
“Vô luận thế nào, ngươi đều là bằng hữu tốt nhất của ta.”
*
Hôm nay, lại là sinh thần của Trác Bất Phàm.
Đúng rồi, đã qua một năm. Rời đi hắn đã một năm.
Vẫn là ở trên máy bay, nhưng Nhã Thụ không có bên cạnh.
Hắn ở ghế trên cùng bạn gái, cũng là âm nhạc đồng học, bọn họ đang thấp giọng nói chuyện diễn tấu.
Ta nhắm mắt lại, giống như nghe thấy Trác Bất Phàm đang gọi –-
“Hành khách chú ý, hiện máy bay đang gặp phải luồng nghịch lưu, xin quý khách hãy bình tĩnh nghe theo hướng dẫn của tiếp viên ......”
Ta không có mở ra phòng hộ.
Lần này, chỉ có một mình ta trở về cổ đại.
Sẽ là như vậy –-
17. [ Đại kết cục]
Ta mạnh mở mắt, gặp một đám đầu người đang ăn uống linh đình, rõ ràng là đang trong yến hội.
Xoay đầu, Trác Bất Phàm đang cùng một vị mặc quan phục nói chuyện, gặp ta nhìn hắn, lộ ra một cái mỉm cười, ánh mắt hướng tới mỹ thực trên bàn ý bảo ta ăn nhiều một chút.
Quả nhiên –-
Nếu Nhã Thụ không ở nơi này, như vậy sẽ có kết cục như thế nào? –-
Một trận hỗn loạn, một nữ nhân điên xông vào.
Ta hết sức chăm chú liễm khí ngưng thần chuẩn bị cho bước tiếp theo.
“....... Cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!”
Sinh tử trong nháy mắt. ta nhìn thấy Trác Bất Phàm hét lớn một tiếng bổ nhào trên người ta, dùng thân mình bảo vệ ta.
Siêu năng lực của ta nhất thời phát động.
Thanh quang chói mắt, phảng phất khói lửa.
**
“Cục cưng.... Bảo bối....”
Ta run run mi, mở mắt.
“Ngươi rốt cuộc tỉnh.”
Trác Bất Phàm sắc mặt tiều tụy rất nhiều, trong mắt cũng che kín tơ máu.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày.”
Trác Bất Phàm gắt gao ôm ta.
“....... Nói cho ta biết, ngươi vì cái gì lại cứu ta?” Này đáp án đối với ta rất quan trọng.
“.......”
Kia ba chữ, ta nghe rất rõ ràng!
Ta từ trong lòng hắn giãy ra, buồn cười nhìn vẻ bị thương của hắn.
“Ta cũng vậy. Ta cũng......” Ta mạnh nhào vào lòng hắn
Mấy độ thời không luân chuyển, dường như là vì muốn đưa ta tới bên Trác Bất Phàm. Cô độc như ta, nếu có một người toàn tâm toàn ý cần ta, muốn ta...... Ta không biết là ai sắp đặt, nhưng nếu là do vận mệnh an bài, ta cũng vui vẻ tiếp nhận.
“Ta còn rất nhiều điều muốn nói cho ngươi.”
Trác Bất Phàm che miệng ta lại.
“Về sau chậm rãi nói cho ta biết. Hiện tại, để ta hảo hảo yêu ngươi......”
[ Hoàn.]
___________
Ế hết lẹ vậy? Ta còn chưa kịp hiểu gì hết mà! AAAAAA, ta ko cam tâm a! Như thế này là sao? Vậy ra Nhã Thụ thực chỉ là 1 cái bóng mờ nhạt thôi sao? Haizzz, thế mà ta cứ tưởng là sẽ có cái gì đó hay ho để coi với em này! Tên nghe thì gợi tình mà sao nhân vật thì chán òm vậy nè!
Trả lờiXóaNhã Thụ có thể coi là chất xúc tác them vào cho nó có vị thui ^^
Trả lờiXóa