Mỹ nhân kiếp 9+10


Ngã tiến cổ đại – Định cư cổ đại
[ mặc ]----half12
Edit: An Nguyệt Nhã

Mỹ nhân kiếp

9.
Đồng hồ sinh học cái loại này ấy mà, ngươi có muốn ngủ tiếp cũng không được.
Ta mặt trời vừa mọc liền đúng giờ tỉnh lại, xuống giường, không đẻ ý tơi schawn nệm bị ta làm dơ kia.
[ Dù sao cũng sẽ có người tới thu dọn.]
Hôm nay tinh thần không sai, có thể sớm đi àm việc.
*
Kỷ lão nhân đối ta thực khách khí, không hề bắt ta chọn đồ ăn, chính là trong bát của ta có nhiều hơn một quả trứng, mặt khác còn phụ thêm bánh rán và sữa đậu nành.
Uống một ngụm sữa – đã lâu rồi a ~
Ta ăn xong bữa sáng liền đi chẻ củi.
**
Có điều, ngay cả chẻ củi cũng làm chướng mắt Trác đại trang chủ.
Nhìn tới Trác Bất Phàm không biết từ chỗ nào nhảy ra đỏ mắt cướp đi cái búa trong tay ta, túm ta về nghỉ ngơi, ta hoang mang nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” – Ta căng thẳng – “Ngươi lại muốn gì? Nói ngươi hay, mặc kệ ngươi làm cái gì, ta cũng không đem thiếu gia tặng cho ngươi!”
Trác Bất Phàm dừng chân nhưng vẫn không buông tay. Xoay người lại nhìn ta: “Cái đó và Hinh nhi có quan hệ gì Ta chỉ là – muốn tốt cho ngươi. Nhìn bộ dạng ngươi hiện tạ người không ra người quỷ không ra quỷ --- “
“Ta tốt lắm.” Ta âm thầm dùng sức rút tay ra, nhưng không thành công.
“Làm sao tốt được? Người ngoài nhìn vào còn tưởng ta ngược đãi hạ nhân.”
[ Vốn chính là!] Ta nghĩ thầm.
Cả kinh, ta gạt mạnh hai tay hắn phủ trên má ta: “Làm cái gì!” Ta cảnh giác nhìn hắn.
Tay hắn chững lại trên không, cười khổ một chút, lùi về, thở dài.
“Ngươi không sao chứ?” – Ta nghi hoặc hỏi – “Như thế nào luôn làm  mấy động tác kỳ quái?”
“.... Có lẽ thật sự bị bệnh rồi.” Trác Bất Phàm thấp giọng nói.
“Ngươi nói cái gì?”
“...Không, không có gì. Ngươi thân thể yếu đuối, nên nghỉ ngơi nhiều.” Hắn nói rồi đem ta đẩy vào gian phòng kia.
Trên bàn là chén dược đen như mực.
“Đây là thuốc bổ, đối với thân thể ngươi có lợi.”
Ta trừng trừng nhìn chén chất lỏng kia, cực không tín nhiệm nhìn hắn: “Ngươi xác định đó là bổ dược mà không phải là độc dược?”
“Độc dược? Ngươi sao lại nghĩ như vậy?” – Trác Bất Phàm đầu tiên là cười, sau đó nụ cười cũng dần nhạt đi – “... Ngươi thật cho rằng ta sẽ dụng độc hại ngươi?”  (ta đã nói là ngươi sẽ hối hận mà ‘____’ )
Ta nhún vai xem như cam chịu cách nói của hắn.
Trong nháy mắt hắn lộ vẻ bi thương, thấp đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó hăn lại ngẩng đầu: “Ta đây uống trước một ngụm, ngươi sẽ tin là không có độc đi.” Hắn quả thực bưng bát uống một ngụm, nuốt xuống.
Ta nhăn mặt nhíu mày, chần chờ tiếp nhận bát, nhấp một ngụm.
 --- “Phụttt!”
Ta đem dược phun hết ra: “Hảo đắng a ~~~ đắng quá!!! Nói ngươi muốn hại ta còn không thừa nhận! Ta chỉ vào mũi hắn mắng.
Trác Bất Phàm cười khổ một chút, vẻ mặt vô tội: “Thuốc đắng dã tật, nó chính là có vị như thế a.”
“Vị giác của ngươi nhất định có vấn đề mới có thể nuốt trôi cái vị khủng bố kia. Rất đắng, ta mới không cần! Ai uống mặc ngươi, ta không uống!” Ta quay đầu nghĩ rời đi bát “mực nước” kia.
Trác Bất Phàm một tay giữ chặt không cho ta đi, một tay bưng dược uống một ngụm.
[ Ân?]
Ta giật mình nhìn mặt hắn dần dần gần sát.
............
[ Bị hôn!!]
[ Cái loại tình tiết uy dược cấp ba chỉ có trên loại phim lúc 8 giờ tối cư nhiên lại phát sinh trên người ta??!!]
Ta đẩy hắn ra, miệng đắng muốn chết a ~
Ta liều mạng dùng tay áo lau miệng cho nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn.
“Muốn ta uống thuốc cũng không cần dùng cái cách này a!” Ta hét.
Ngẫm lại nếu muốn uống, đơn giản nín thở một ngụm uống hết là được rồi
“Cái này được rồi đi!” Ta kêu to.
Trác Bất Phàm cười khẽ một chút, không biết vì cái gì mà bộ dạng có chút lạc lõng.
“Ta đây muốn nghỉ ngơi, trang chủ đại nhân có thể đi được rồi.” Ta nói
“.... Ngươi... luôn xua đuổi ta...”
Ta kinh dị nhìn hắn. [ Hắn oán giận cái gì chứ?]
Hắn nhìn ta trong chốc lát mới rời đi.
“Thật sự rất đắng!” – Ta bổ nhào về phía ấm trà, uống một bụng nước – “Dùng phương pháp này tra tấn ta mệt hắn cũng nghĩ ra được – bất quá, sao hắn biết ta sợ đắng a?”
Ta buồn bực.
Khó có cơ hội được nghỉ ...
... Ngủ thôi!

10.
Vốn tưởng rằng như vậy là xong chuyện, ai biết Trác Bất Phàm lại lên cơn gì, giữa trưa ngang nhiên nổi điên kéo một lão đại phu râu bạc trắng đến bắt mạch cho ta.
“Uy, ngươi dở điên cái gì! Ta không phải là rất khỏe sao!” Ta rút tay ra khỏi bàn tay lạnh ngắt của lão đầu kia.
“Há mồm, a –- “
Ta nghe lời đại phu há miệng – không đúng!
“Ta không có bệnh, không cần xem.”
Lão đầu căn bản không nghe ta nói: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái?”
“Không có! Chỗ nào cũng rất thoải mái!” Ta nói
Câu trả lời của ta rõ ràng khiến Trác Bất Phàm bất mãn: “Hắn chỗ nào cũng không thoải mái. Ngươi kiểm tra tỉ mỉ cho ta!”
“Uy!” – Ta kêu to – “Ta xem ngươi mới có bệnh a! Ngươi đầu óc có vấn đề.”
Trác Bất Phàm không để ý tới ta.
“Ngươi!” Ta nghiến răng
“Nếu như vậy, làm phiền tiểu ca ngươi cởi y phục, ta nhìn xem...”
“Tử lão đầu, ngươi có yên không?!” – Ta bạo phát – “Ta không phải con khỉ cho người ngoạn! Ta xem ngươi lớn tuổi mới nhường nhịn, ngươi cũng không nên quá trớn!”
Lão đại phu hiển nhiên bị ta dọa đến, run run thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống: “Vị tiểu ca này trung khí mười phần, ta xem không có gì trở ngại, ta khai một phương thuốc điều huyết là tốt rồi.” Cong thắt lưng chạy mất.
“Tuổi một bó to mà chạy vẫn nhanh ghê a ~” Ta nhìn theo bóng dáng đại phu nói. Sau đó cứng người, nhớ tới, trong phòng còn một ‘ôn thần’ đuổi chưa đi.
Ta thở dài nhìn hắn: “Kính nhờ trang chủ ngài giải thích một chút, ngài đây hưng sư động chúng rốt cuộc là vì cái gì?”
Trác Bất Phàm thong thả đi vài bước, ta kiên nhẫn chờ hắn mở miệng.
“Hôm nay trên đường, có mấy tên lưu manh sinh sự.”
“Ừ, tiếp theo.”
“Bộ khoái trong thành xuất thủ”
“Đánh nhau thôi, sau đó?”
“Đã chết.”
“Đã chết. Ân? Ai chết?”
“Có một tên lưu manh, chính là bị Trần bộ đầu đá một cước, chết.”
“Chết thì chết, cái loại người đó bớt một tên tốt một tên.” [ Ta đây cũng không phải người thiện lương gì a.]
“Trần bộ đầu võ công thực bình thường.”
“Phải không?” [ Thắng là được rồi!]
Trác Bất Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta: “Hắn võ công kém cỏi mà một cước đá chết người.”
“Thì sao? Cùng ngươi loạn điên tìm đại phu có cái gì quan hệ?” Ta không hiểu
“Quan hệ lớn!” Trác Bất Phàm bỗng nhiên gầm nhẹ
“Ngày ấy ta bắt ngươi luyện công, không chỉ đá ngươi trên dưới trăm cước, võ công của ta còn cao hơn Trần bộ đầu mà ngươi chỉ là người thường, có thể sống ót đã là kỳ tích, ngươi bảo ta thế nào không tin ngươi bị nội thương?!”
[ Ta cũng không phải người thường a.]
Thân thể không tốt nên không có cách nào khác là tập trung tinh thần vận dụng siêu năng lực bảo vệ thân thể, giữ trụ được cái mạng nhỏ này đã là may mắn lắm rồi.
[ Bất quá, chuyện đó sao có thể giải thích rõ ràng a?]
Ta vòng vo chuyển đề tài: “Ta chết không phải rất tốt, đỡ ta luôn chống đối ngươi, chọc ngươi sinh khí, còn đoạt mỹ nhân của ngươi?!”
Trác Bất Phàm nắm chặt tay đứng nơi đó, rồi mãnh vọt lại đây – hôn ta.
Nếu uy dược không tính là chân chính hôn, hiện tại cái này khẳng định là hàng thật giá thật trăm phần trăm.
Hắn mạnh mẽ xâm chiếm khoang miệng ta, trằn trọc mút vào.
Ta không thở nổi, càng thêm không hiểu hành động của hắn.
Ta đẩy ngực hắn, nhưng hắn thế nào cũng không rời ra.
Không còn biện pháp, ta chỉ đành dùng thủ đoạn tối cũ nát nhưng vô cùng hiệu quả --cắn hắn!
“A!” Trác Bất Phàm quả nhiên buông lỏng ta ra, bên moi ửng đỏ.
“Ngươi làm gì lại hôn ta?!” Ta thở phì phò chất vấn hắn.
Hắn ngẩng đầu, lau đi vết máu bên khóe miệng, mỉm cười: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta không hy vọng ngươi chết, càng không muốn ngươi đem ‘cái chết’ đặt bên miệng.”
Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng hôn phớt trên môi ta, lùi lại: “Ta sẽ không cho phép ngươi chết. Nhĩ hảo nhớ kỹ điểm này.”
_________

2 nhận xét:

  1. Hahahaha, ta biết mà! Ta biết mà! Nhìn cái dòng ghi chú màu xám ám muội "anh sẽ hối hận" của nàng là ta biết mà! Ngay từ đầu đọc ta đã biết anh Gia Bảo nhà mình là THỤ mà! Cơ mà ban đầu có Nhã Thụ thiếu gia xinh xắn đáng yêu làm ta bị phân tâm! Nhưng mà đến chừng đến chương trước là ta biết chắc mẩm rồi! Hahaha, mỹ nhân của ta ơi, em đâu cần xinh đẹp gì cũng đã hạ đo ván trang chủ nhà chúng ta rồi ha

    Trả lờiXóa
  2. Ta thấy diễn biến hơi bị nhanh, chưa thấy rõ nội tâm của của anh Phàm lắm. Nhưng đọc mắc cười quá, ta vừa nói chuyện điện thoại vừa cười, người bên đầu dây bên kia lại tưởng nhầm ta là người đầy tình cảm mà xúc động nghẹn ngào nói không nên lời

    Trả lờiXóa