Mỹ nhân kiếp 7+8




Ngã tiến cổ đại – Định cư cổ đại
[ mặc ]----half12
Edit: An Nguyệt Nhã

Mỹ nhân kiếp



7.
“Ngươi đây là mang ta đi đâu?” Ta chậm chạp chạy đằng sau Trác Bất Phàm.
[ Ngươi người cao chân dài cũng nên để ý phía sau một chút a!]
“Đến.” Trác Bất Phàm dừng cước bộ, đứng bên ngoài một gian phòng.
“Vào đi.”
Ta cẩn thận theo vào.
Sàn lát đá, trên mặt đều là hố nhỏ, trên tường bày đao thương côn kiếm ----
“Ngươi dẫn ta đến phòng luyện công làm gì?”
“... Đương nhiên là – giúp ta luyện công!” Trác Bất Phàm không có hảo ý cười.
**
“Ân!” Ta cắn chặt răng nuốt xuống một tiếng rên rỉ.
Trên người nhất định lại bầm một khối.
[ Nói thật dễ nghe, bồi hắn luyện công – không bằng kêu làm bao cát cho hắn đánh.]
“Ân!” Ta lại bị ném bay.
Ta không dám kêu ra, một là không nghĩ nhận thua, hai là không nên há miệng, không cẩn thận sẽ cắn phải lưỡi.
“Ha ha, thú vị thú vị! Không nghĩ tới cùng tên ngu ngốc luyện công lại có ý tứ như vậy a!” Trác Bất Phàm một cước đem ta đá bay, nhanh như chớp xuất ra hai quyền, sau đó xoay người đá ta một cước.
Ta vận khởi siêu năng lực mở phòng hộ mới bảo vệ được cái mạng nhỏ này.
“Ngươi thật giỏi chịu đòn a.” – Trác Bất Phàm đi đến trước mặt nâng cằm ta lên – “Đã biết kết quả ngỗ nghịch ta đi?”
Ta trừng mắt hắn, trong lòng nghĩ nếu lúc này ta dùng siêu năng lực thì có vài phần thắng hắn.
Dù sao ta cũng không thể so với võ công của hắn, nếu muốn thành công chỉ có thể trong một chiêu quyết định. Hơn nữa, cho dù là ta tạm thời đánh ngã hắn, ở tình huống không biết khi nào trở lại hiện đại ta tổng không thể mang theo Nhã Thụ chạy trốn. Chờ chúng ta sẽ chỉ là cảnh đuổi giết của Thiên Cảnh sơn trang. Đương nhiên, đuổi theo là Nhã Thụ, giết là ta....
Nếu không thể đánh bừa – ta linh cơ vừa động, quay đầu giả bộ hôn mê.
“Uy, đừng giả chết, nhanh đững lên cho ta!” Trác Bất Phàm vỗ vỗ mặt của ta.
[ Đau quá! Ngươi xuống tay không biết điểm nhẹ sao!]
Ta vẫn nhắm chặt hai mắt.
“Tưởng hù ta sao?” – Trác Bất Phàm cười lạnh một tiếng, cầm cổ tay ta, ra sức – “Nếu không tỉnh, ta bẻ gãy tay ngươi nga ~”
[Đau!] Trên trán ta toát mồ hôi lạnh, có gì cũng không hướng hắn xin tha.
[ Cổ tay hẳn là gãy rồi –- ] Ta dần mơ hồ, cuối cùng mất đi tri giác.
**
Chờ ta tỉnh lại, trên người không có chỗ nào là không đau. Nhớ lại tình hình trước khi ngất, ta khẽ động cổ tay.
[ Hoàn hảo, cổ tay không sao.]
Không biết khi nào trở lại sài phòng, ta ngồi dậy, may mắn hiện tạ trời nóng, bằng không ta sớm bị đông chết rồi.
Ta đứng dậy, bám theo tường đi ra, một đường nghiêng ngả đến trước cửa phòng Nhã Thụ.
“Thiếu gia.” Ta thấp giọng kêu.
Cửa sổ mở ra, hiện len dung nhan thanh lệ của Nhã Thụ.
“Là ngươi – a, ngươi bị sao vậy? Bị thương sao?”
[ Nhã Thụ vẫn thiện lương như vậy, ôn nhu như vậy –- ]
Ta ngồi trên mép cửa sổ, lưng dựa vào lan can: “Thiếu gia, ngươi có cây sáo không? Thổi cho ta nghe được không?”
Nhã Thụ nhìn ta trong chốc lát, gật gật đầu. Xoay người đi lấy sáo, đặt ngang miệng bắt đầu thổi.
Gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc dài của Nhã Thụ khẽ bay bay.
Hoảng hốt, ta như nhớ lại buổi chiều kia.
[ Nếu tất cả đều chưa từng xảy ra thì tốt rồi.]
Trên mặt chợt lành lạnh, đưa tay mới biết chính mình đang khóc.
Nhã Thụ đau thương nhìn ta, thổi làn điệu ta vĩnh viễn không bao giờ biết tên....
“Cảm ơn.” Ta đứng dậy đối hắn gật đầu, theo hành lng dài trở về.
Không nghĩ tới lại đụng phải Trác Bất Phàm.
“.... Ngươi còn sống a!” Trác Bất Phàm nói.
“Không chết được.” Ta nâng khóe miệng, không hề để ý đến hắn, chậm rãi đi xa.
8.
Sự kiện lần này đối thân thể ta tạo thành tổn thương rất lớn. Ta nghĩ nếu là người thường, giờ nhất định đã nằm yên trong mộ rồi.
Có đôi khi ta cảm thấy siêu năng lực của ta với nội công không khác là mấy. Tưởng tượng chân khí lưu chuyển toàn thân – ta sẽ cử động được nhưng đối với thân mình lại gầy mất một vòng lớn, rốt cuộc không gọi được cái tên “mập mạp”, ngược lại là một con bệnh miêu vàng vọt ốm yếu.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Đào vẫn tới thăm ta, tahy ta tìm đại phu, cẩn thận chăm sóc ta. Kỷ lão nhân cũng không muốn lấy mạng người nên không bắt ta làm việc, ít nhất cũng cho ta được nghỉ ngơi.
**
Sáng, ta dậy rất sớm, ngồi bên dòng suối nhỏ xem sương mù theo dòng nước tán đi.
Ở hiện đại , dù có xanh hóa như thế nào, cũng không thể làm ra không khí thanh tân như này, cảnh cũng không đẹp tự nhiên như vậy.
Ta cúi đầu nhìn mặt nước, nó chiếu ra hình dáng hiện tại của ta.
Sắc mặt nhợt nhạt lộ ra vẻ vàng vọt ốm yếu, hai má lõm xuống, môi cũng tái nhợt, tóc tuy dài nhưng lại không héo không chút sinh khí.
Ta vươn tay đập tan mặt nước.
Mu bàn tay gan xanh chằng chịt, cổ tay cùng các đốt ngón tay cũng gồ lên.
[ Ta giảm béo thành công.] Ta trong khổ tìm vui, lại không thể cười nổi.
[ Ta vì cái gì còn sống a?] Ta tự vấn.
[ Vì Nhã Thụ! Vì Nhã Thụ! Vì Nhã Thụ! ]
Năm đó Nhã Thụ đã cứu ta, nếu không ta đã chết sớm.
[ Như vậy, hiện tại liền đem mạng này trả lại cho hắn – cho nên, ta nhất định phải đưa hắn trở lại hiện đại!]
Ta ném ra một viên đá, “Bõm” một tiếng chìm xuống.
Ta đứng dậy, lại nhìn thấy thân ảnh thon dài của Trác Bất Phàm đứng ở bờ bên kia.
Thực xảo a.
Chúng ta cứ như vậy đứng ở hai bờ nhìn nhau.
Ta thu hồi tầm mắt trước tiên, xoay người bỏ đi.
Hắn lại mở miệng: “Uy!”
Ta dừng lại: “Chuyện gì?”
“Ngươi là ..... Phạm Gia Bảo?”
[ Không biết ta ra cái dạng này? Đúng vậy, ngay cả ta còn không nhận ra chính mình.]
“Có chuyện gì, trang chủ?” Ta hỏi.
Trác Bất Phàm nhăn mi: “Ngươi thật là Phạm Gia Bảo? – Như thế nào lại thành cái dạng này? – Ta nhớ rõ là ngươi ---“
Ta khẽ động khóe miệng: “Còn không phải nhờ trang chủ ngài ban tặng – ta muốn đi làm việc, cáo từ.” Ta xoay người bỏ đi.
**
Ngày đầu tiên vô sự trôi qua.
Ngày thứ hai, thứ ba....
Đến ngày thứ tư, lại xảy ra chuyện.
Kỷ lão nhân bỗng “mời” ta vào phòng bếp, nói ta thích gì cứ ăn.
“Ngươi không phải không cho ta vào bếp sao?” Ta thản nhiên hỏi.
“Trước khác nay khác. Đến đến đến, ngươi thích gì? Này canh gà hầm thì sao? Vừa mềm vừa ngọt, cho vào miệng lập tức....” – Thấy ta không có hứng thú, lại chỉ vào một món khác – “Vậy cái kia? Ba ba hấp, rất bổ....”
Ta ngắt ngang: “Kỷ bá!”
“Cái gì?”
“Ta không muốn ăn cái gì, cứ như bình thường là được rồi.”
“Như vậy sao được? Ngươi rất gầy, phải hảo hảo tẩm bổ.”
Ta không kiên nhẫn đi ra phòng bếp.
“Uy, Tiểu Phạm a!”
Đem thanh âm Kỷ lão nhân bỏ ngoài tai.
**
“Nghe nói ngươi chưa ăn cái gì.”
Phi thường kỳ quái, Trác Bất Phàm lại xuất hiện.
Ta không để ý tới hắn, một đường đi vào sài phòng, ngồi dưới đất: “Đêm đã khuya, trang chủ nên trở về nghỉ ngơi đi.” Ta hạ lệnh đuổi khách.
“Ân?” – Hắn không có đối với lời nói của ta nổi giận, chính là nghi hoặc hỏi: “Ngươi đâu?”
Ta vỗ vỗ sàn nhà đầy tro bụi: “Ta này không phải là đang nghỉ sao?” Kéo vạt áo nằm xuống.
“Ngươi liền ngủ ở nơi này!”
Ta vì giọng điệu tức giận của hắn mà khó hiểu. Mở mắt nhìn hắn: “Đúng vậy, ta không phải vẫn luôn ở đây sao?”
“Ngươi! Ngươi như vậy mới sinh bệnh!” Hắn bỗng nhiên sải bước lại gần, đem ta túm lấy.
“Ngươi muốn làm gì?!” Ta dùng sức rút tay bị hắn nắm
“Trời bắt đầu lạnh rồi, ngươi đổi chỗ ở đi!”
“Không cần.” – Ta cự tuyệt – “Nơi này không tồi, ta đã quen. Hơn nữa ta cũng không muốn cùng người khác ở cùng, làm phiền người khác không tốt lắm.” – Ta cười cười – “Ta đi tìm chút cỏ khô là ấm rồi...’
Ta bị hắn ôm ngang dọa đến đem nửa câu sau rớt mất.
“Ta là trang chủ, ta nói phải nghe!” Hắn mãnh liệt ôm lấy ta đi vào viện.
Ta bừng tỉnh ra sức giãy dụa: “Bỏ ta xuống! Ta chính mình tự đi!”
Ta thấy hắn không để ý, lửa giận bị nén dưới đáy lòng lại bùng lên – ta cắn!
“Đau đau! Ngươi không cần giống tiểu miêu cắn loạn như vậy a!” Trác Bất Phàm bất đắc dĩ buông ta xuống.
Ta lui lại vài bước.
[ Cùng ngươi bảo trì khoảng cách là an toàn nhất.]
“Ta chỉ là con heo xấu xí không chịu nổi.” – Ta cúi đầu nhìn chính mình cười lạnh – “Tuy hiện tại là heo gầy – xong, sao có thể giống loài vật đáng yêu như con mèo? Ta đảm đương không nổi đâu.”
“Xảo biện.” Trác Bất Phàm tiến lên cầm tay ta kéo mạnh, lôi về phía trước.
“Uy uy!....” Ta một đường lớn tiếng kháng nghị, bị hắn kéo tới một nhã gian đẩy vào.
“Ngươi trụ lại đây đi.”
Ta nhìn bốn phía lắc đầu: “Không cần, hạ nhân như ta trụ không nổi loại phòng này đâu.”
Trác Bất Phàm nhướng mày, trong thanh âm nhiễm thượng tức giận: “Ngươi không cần vẫn chống đối ta –- “
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt – ta nhún vai: “Tốt, ngươi là trang chủ, ngươi muốn ta ở ta sẽ ở.” Cũng không quản quần áo có bao nhiêu bẩn, ta liền nằm lên cái giường sạch sẽ thơm tho kia.
Trác Bất Phàm ngừng chốc lát, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Rồi đi ra ngoài, đóng cửa.
Ta tuy không biết hắn vì cái gì lại làm như vậy, nhưng giường nệm ấm áp đã lâu không nằm làm cho tinh thần và thể xác của ta hoàn toàn thả lỏng, rất nhanh liền ngủ.

___________

6 nhận xét:

  1. tem, ta lại có tem, hahaha, cười khả ố, nàng xem tình hình thế nào đẩy nhanh tiến độ bù lại mấy ngày nàng nghỉ đê, cười khả ố tiếp, lăn đi

    Trả lờiXóa
  2. ừ thì tình hình cũng rất là tình hình..... *cười ruồi*
    .
    chẳng là trong thời gian nghỉ thi ta cũng đã edit sơ sơ chừng chục chương "Ta là boss" cùng "nhất gia" định thi xong dội bom tập thể ^^
    .
    cơ mà (nó chết ở chữ "cơ mà" này đấy) mí hum trước ta tay đào sữa chua mắt ngắm Harry thuận mồm thuận miệng tung cho thằng em nó mượn bé USB và .... kêu ẻm dọn ổ.....

    *ngoáy ngoáy* ... trong khi ta quên là ...mí cái bản edit còn trong đó chưa lôi ra.....

    *lí nhí*... nên giờ ta là "VÔ SẢN"... thế nên mới làm cái đoản này thế chỗ.....

    *dựng rào bảo vệ*

    *ngồi xó vẽ vòng*

    Trả lờiXóa
  3. cái zề, ngoáy lỗ tai, nàng nói lại xem nào. ta chém, ta chém, ta chém, ta đè, ta đè, đè bẹp nàng. xong, bình tĩnh lại rùi, nàng có sao ko?*ôn nhu*. làm lại ngay đê, cười nham hiểm

    Trả lờiXóa
  4. Tự nhiên đọc đến đây thấy hơi giật mình! Hồi đầu tưởng em Nhã Thụ mới là... chứ! Đến chừng coi đến đây, oh dear, đừng có nói là... nhá! Nếu mà đúng là như thế như thế thì... rồi thì sẽ thế nào a?
    Em Gia Bảo giảm béo thành công, hổng lẽ tương lai sẽ là... Đến đây chợt hiểu: mỹ nhân đâu phải lúc nào cũng là "hoa nhường nguyệt thẹn," mỏng manh quá để zô tủ kiếng chưng có khi tốt hơn

    Trả lờiXóa
  5. ấy da, Tiểu Hoa Tử a ~~ mỹ nhơn là có nhìu nghĩa, nhìu dạng lắm à, mỹ nhơn của mình chưa chắc đã là mỹ nhơn của người khác, quan niệm về cái đẹp mỗi người mỗi khác, nên mới có câu "yến sấu phì hoàn" đó ^^
    mờ chương sau còn shok hơn nhìu khi biết chân rung mỹ nhơn là như thế nào đó .... hohohoho.....

    Trả lờiXóa
  6. Cho người ta ăn, muốn dưỡng thành heo mập rồi đem đi làm thịt sao?

    Trả lờiXóa