Mỹ nhân kiếp 1+2

Kỷ niệm hơn 20.000 view, làm cái này làm quà dzậy! ^^

Ngã tiến cổ đại – Định cư cổ đại
[ mặc ]----half12
Edit: An Nguyệt Nhã

Mỹ nhân kiếp
1.
Đầu hạ, giữa trưa, theo không khí truyền đến tiếng sáo du dương.

Theo tiếng địch tìm kiếm, có thể thấy ở trong phòng luyện cầm ở lầu hai, một thanh niên tầm trên dưới mười tám tuổi đang thổi sáo.

Thanh niên có một vẻ đẹp cổ điển, một đầu tóc dài xõa tung theo gió bay bay.

Mười ngón thon dài, tựa như tiên tử trong tranh, có một loại mị nhan trng tính.

Hắn đang ở cạnh bàn dương cầm, cách đó không xa là một bàn bóng bàn để một hộp đàn violon.

Mà trên bàn bóng bàn chỉ có duy nhất một người đang ngồi – hai mắt khép hờ, đầu không ngừng gật lên gật xuống.

Tướng mạo thập phần bình thường, dáng người mập mạp, một bộ khong hiểu phong tình, không biết thưởng thức hoàn toàn sát phong cảnh!

Cái người mập mạp kia, đúng rồi, chính là – ta!

*

Hàn Nhã Thụ thổi xong âm tiết cuối cùng, chậm rãi đem cây sáo buông xuống, xoay người hô: “A Bảo! Ta thổi được không?”

Ta bị một tiếng gọi này làm bừng tỉnh, ngẩng đầu dùng tay áo lau nước miếng, có chút ngơ ngác: “A – không tồi!”

Nhã Thụ nhất thời nhăn mi: “Ngươi lại nghe đến ngủ gật! Chẳng lẽ âm nhạc của ta là hát ru sao?”

Ta nháy mắt mấy cái, vặn vẹo thắt lưng ngủ đến cương cứng: “Ta chỉ vừa nghe đến loại âm nhạc cao nhã này là như vậy. Ngươi không phải không biết.”

“Đúng vậy! Ngươi cũng chỉ có nghe nhạc nặng mới có tinh thần!” – Nhã Thụ bất mãn oán giận.

“Ngươi đều biết còn trách ta? Sớm quen một chút là tốt rồi!” Ta lười biếng trả lời.

“Nhưng ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta ~~ người ta muốn diễn tấu cho ngươi nghe a ~~” Nhã Thụ làm nũng nói.

Ta đứng lên, đến phía sau hăn lấy dây cột tóc đem tóc hắn buộc lại gọn gàng.

Nói thât, ta buộc tóc thực sự kém. Bất quá, lại cho Nhã Thụ vài phần ngây thơ.

“Ta nói Nhã Thụ, ngươi đáng lẽ nên là con gái a.” Ta cau mày nhìn thanh niên trước mắt so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn.

“Nói cũng đúng.” Nhã Thụ đột nhiên bật cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

[ ai! ] Ta ở trong lòng thở dài – “Ngươi dường như là học đàn violon đi, thế nào ba ngày hai buổi thổi sáo đâu? Nếu lão gia biết, nhất định mắng ngươi. Mà nếu để lão sư biết, hắn nhất định sẽ khóc thét.”

Chúng ta cùng tưởng tượng đến cảnh lão sư khóc thét “Thật là đã đạp hư một thiên tài diễn tấu a ~~”, đồng thời bật cười. Bất quá ta cười rộ lên hai mắt híp thành một đường, giống như cái bánh bao, nào được đến một phần vạn phong tình như Nhã Thụ.

*

“Cộc cộc.”

Ta nâng mi: “Đến giờ. Ngươi nên đi thôi.”

Nhã Thụ chu cái miệng nhỏ: “Thật mệt a ~~~”

“Ai kêu ngươi nổi danh làm chi, nơi nơi đều mơi ngươi biểu diễn.” Ta vừa lôi vừa kéo hắn ra ngoài.

“A, cây sáo của ta!”

Ta ngoái đầu, chớp mắt, nguyên bản cây sao đang nằm trên bàn liền bay lên, tiếp theo là rơi vào tay ta.

“A, hảo ngoạn nha!” – Nhã Thụ thực phối hợp vỗ tay – “Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến người ta bất khả tư nghị a!”

“Không có gì, bất quá một chút siêu năng lực thôi.”

“Làm sao không có gì a ~~ ta thật hâm mộ.” Ánh mắt thiên chân vô tà của Nhã Thụ là tối trân quý bảo thạch.

Ta mỉm cười: “Cũng chỉ có ngươi nghĩ như vậy.” Trong đầu ta lại hiện lên đoạn ký ức đen tối kia.

“A, chúng ta nhanh lên!”

Thanh âm Nhã Thụ đem ta từ trong sương mù hắc ám kéo ra.

“Đi thôi!”

*******

Máy bay, khoang hạng nhất.

Ta ngồi bên cạnh Nhã Thụ.

“Vừa rồi mấy cô tiếp viên hàng không luôn nhìn ngươi.” Ta cười trêu chọc hắn.

“A nha ~ hảo đáng ghét. Ta tối không thích bị người nhìn như động vật trong vườn thú.” Nhã Thụ xoay thân oán hận.

“Ngươi là độc nhất vô nhị a...” Ta cầm lên lọn tóc đen của hắn thưởng thức.

“A Bảo cũng là độc nhất a, trên đời không tìm được Phạm Gia Bảo thứ hai!” Nhã Thụ mỉm cười ngây thơ.

Tim của ta đập mạnh.

“Ta sẽ bảo vệ ngươi.” [ dùng toàn bộ sinh mệnh của ta.]

“Ta đều không cần bảo hộ nga. Ta vừa không phải con nít, cũng không phải cái gì yếu ớt, đừng để ý như vậy được không?” – Nhã Thụ cười dựa đầu vào vai ta – “ta mệt.”

 “Ngủ như vậy không thoải mái, không bằng.....” ta hảo tâm đề nghị.

“Không cần, bả vai A Bảo tốt lắm.” Nhã Thụ nhắm mắt lại.

[ Có phải hay không rất nhiều thịt, cho nên mềm?] Ta kéo khóe miệng.

[ Ta sẽ bảo vệ ngươi.]


2.
“A, đau quá!” Ta vỗ đầu ngồi xuống.

[ Đây là đâu? Nhã Thụ đâu? ---! ]

 Ta loạng choạng dứng lên, đầu đau đến thiếu chút nữa lại ngã xuống.

“Nhã Thụ! Nhã Thụ! Ngươi ở đâu?!”

Ta kêu to, thanh âm ở tong rừng không ngừng vang vọng.

Một lần lại một lần, vẫn không có ai trả lời.

Ta chưa từ bỏ ý định, một bên kêu to, một bên nghiêng ngả tìm bốn phía.

[ Không có! Chỗ nào cũng không có!]

Ta không tìm thấy Nhã Thụ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ta kiệt sức tựa vào một thân cây, trượt dần xuống.

Ta cùng Nhã Thụ lên máy bay, Nhã Thụ ngủ, sau đó -----

Máy bay gặp luồng nghịch lưu, mất khống chế.

Máy bay rất nhanh rơi xuống!

Ta nhớ rõ lúc ấy dùng hết toàn bộ siêu năng lực của mình bảo hộ Nhã Thụ!

Chờ khi ta tỉnh lại, Nhã Thụ đã mất tích....

Ta lại khởi động thân mình.

 Đầu vẫn rất đau, bất quá không xuất huyết.

Ta hôn mê bao lâu?

Ta kiểm tra phát hiện ra mình đã mất siêu năng lực.

Mỗi khi sử dụng qúa độ đều như vậy.

Có một lần, ta suốt một tháng không thể sử dụng siêu năng lực. Lần này ít nhất cũng phải lâu hơn.

Việc cấp bách, chính là tìm được Nhã Thụ!

Ta theo hướng có ánh sáng đi tới.

Cây cối dần thưa thớt, trước mắt dần trống trải.

Sau đó – ta nhìn thấy một trang viện.

Đây là nơi nào a? Lưu hành kiến trúc cổ sao?

Ta đến gần.

Chợt thấy một cái cửa hông mở ra, bên trong đi ra một gia nhân phó dịch.

[ Nhà này giả cổ, đến cả người sống cũng giả cổ trang --- ]

Ta thừa dịp hắn không chú ý, theo cửa lẻn vào.

**

[ Làm cho ta chết đi! ~~~ ]

Ta nghẹn họng nhìn trân trối cảnh trước mặt, rường cột chạm trổ, tiểu kiều lưu thủy.

Ta cúi người trốn sau lùm cây, nhìn hai nha hoàn xinh đẹp đang hi hi ha ha đi qua.

Ta nuốt nước miếng, vì chính mình mà ẩn ẩn bất an cho khả năng gặp chuyện..

[ Không thể nào -- ]

Ta nhẹ nhàng đi tới một nơi khác.

“Ngươi xem, cảnh trí rất đẹp đi.” Một thanh âm nam tử trầm thấp truyền tới.

Ta lặng lẽ trốn đi.

“Phải, rất đẹp.”

Thanh âm mềm nhẹ tao nhã này – ta vĩnh viễn không bao giờ nhận sai!

Ta vụt chạy ra: “Nhã Thụ thiếu gia!”

Điều tiếp theo, ta bị một cỗ lực lượng đánh tới.

 ___________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét