Mỹ nhân kiếp 3 + 4


everyone ~~ I'm home!!!
Giờ ta rảnh rùi, ta đã đang và sẽ tiếp tục edit truyện cho mí nàng nga ~ từ từ rùi đâu sẽ vào đấy như cũ à! ^^


Ngã tiến cổ đại – Định cư cổ đại
[ mặc ]----half12
Edit: An Nguyệt Nhã

Mỹ nhân kiếp

3.
“Thiếu gia! Nhã Thụ thiếu gia!” Ta giãy dụa đứng lên, hướng tới con người xinh đẹp kia nhào tới.
Trước khi ta kịp chạm vào vạt áo hắn, nam tử đứng bên Nhã Thụ tiến lên ngăn cản, ống tay áo vừa lật, ta lại lăn qua một bên.
“Tên quái dị này!” Nam nhân kia quát.
 “Phi phi phi!” Ta phun một miệng đầy đất, ngẩng đầu.
“Nhã Thụ thiếu gia! Ta luôn tìm ngươi a! Ngươi – “ Ta kinh ngạc mở to mắt – “Ngươi thế nào lại mặc nữ trang? Ngươi là nam a!”
Cái kia động thủ -- không, động tay áo nam nhân nói: “Hắn mặc nữ tranmg không phải càng thích hợp sao?”
Không phải vấn đề này!
Ta hoảng sợ nhìn thiếu gia một thân váy dài màu trắng, trên đầu cắm châu sai. Chớp mắt, càng thấy rõ nam nhân đã hai lần ném ta đi.
Người nọ rất cao, dáng người gầy, một thân hắc y hiển hiện ngạo khí. Khóe mắt hơi xéch, khiến khuôn mặt thêm và phần khiêu khích, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng.
Hé ra khuôn mặt khiến nữ nhân điên đảo.
Bất quá, hiện tại không phải lúc thưởng thức suất ca.
“Thiếu gia! Ngươi không nhớ ta sao? Ta là Phạm Gia Bảo, ngươi là Hàn Nhã Thụ! Chúng ta cùng nhau đi Italia tham gia diễn tấu violon!...”
Nhã Thụ nhăn mặt nhíu mày: “Thực xin lỗi....”
Tâm ta trầm xuống.
“.... Ta nhận thức ngươi sao?”
“Thiếu gia! Ngươi cố nhớ lại đi! Ta là Phạm Gia Bảo, ngươi là Hàn Nhã Thụ! Chúng ta cùng nhau đi Italia tham gia diễn tấu violon!....”
Nhã Thụ nhíu mi càng chặt: “... Ta không nhớ! Ta....” Ôm lấy đầu.
Nam nhân kia tiến tới đỡ Nhã Thụ: “Nếu khổ sở không cần phải cố! Người tới!” – Hắn cao giọng gọi – “Đem Hinh nhi cô nương về ốc.”
Hai nha hoàn xinh đẹp tiến lên, một trái một phải, đỡ lấy Nhã Thụ đi xuống.
Ta nhảy dựng lên, bổ nhào lên nam nhân kia, tay chân cũng hướng vào hắn: “Ngươi đem thiếu gia đi đâu?! Hắn mới không phải cái gì Hinh nhi cô nương! Đem thiếu gia trả lại cho ta!”
Nam nhân chán ghét vùng ra.
Ta chưa từ bỏ ý định, đứng lên công kích hắn.
“Đồ quái dị không biết tự lượng sức!” Nam nhân ác độc nói xong, nhấc chân, đem ta đá vào bụi hoa.
Tay và mặt ta bị bụi gai cào xước, lửa giận càng bốc cao.
Ta tùy tay bốc một nắm đất nhắm vào hắn ném tới.
Nam nhân nhất thời không tránh kịp, nhắm hai mắt.
Ta nhân cơ hội nhào tới, há mồm cắn hai tay hắn.
Nam nhân ăn đau đem ta xách ra, vung tay.
Ta trong gang tấc tránh thoát, lăn một vòng, gốc cây nhỏ gần đó bị cương khí bổ làm hai nửa, ngã xuống.
Ta bị dọa cho một than mồ hôi lạnh, tay chân cùng lúc muốn chạy trốn, đã không còn kịp nữa rồi.
Nam nhân hai mắt đỏ ngầu, kéo cổ áo ta đem ta xách lên cao.
“Tên quái dị này thật to gan a!”
Ta thấy mạng nhỏ bị đe dọa, giơ tay xin tha: “Đại hiệp tha mạng! Ta không dám!”
Nam nhân kia giận đến nghiến răng, một bộ biểu tình muốn đem ta bầm thây vạn đoạn làm ta mồ hôi lạnh chảy dài: “Đại hiệp, tái sinh khí sẽ không soái!”
Nam nhân kia lập tức biến sắc, nhưng cũng thu ý giết ta, quăng xuống.
Ta vội tránh xa, ôm yết hầu ho khù khụ.
“Người tới!”
Ta lập tức kêu lớn: “Không nên đuổi ta đi!”
Nam nhân hung hăng trừng mắt nhìn ta: “Đem cái đầu heo này dẫn đi, để hắn làm ở sài phòng đun nước, đem cái thân mỡ này gầy đi cho ta!”
[ Bảo ta trư!] Ta oán hận trong lòng ‘lịch sự ân cần’ hỏi han mười tám đời tổ tông của hắn. [ Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chờ siêu năng lực của ta phục hồi, xem ta thế nào thu thập ngươi!!]
Một lão nhân gần sáu mươi tuổi không biết từ chỗ nào ‘phiêu’ ra nói với ta: “Đứng lên!”
[ Ha ~ ngay cả cái lão nhân tướng mạo cũng không tồi, nhà này thật đúng chú trọng bề ngoài a ~~ ]
Lão nhân khinh thường đảo mắt nhìn ta: “Đem cái giẻ rách trên người ngươi vứt đi cho ta, còn có đầu tóc, không giống người!”
[ Ta cũng không phải loại người cổ lõ như lão, để tóc dài làm chi?! Hơn nữa, mập mà dẻ tóc dài trông đẹp sao?]
Thấy lão nhân muốn nhốt ta trong sài phòng, at liền gọi lão: “Bắt ta làm việc không sao nhưng phải cho ta ăn cơm! Nếu không ta không có khí lực làm việc! Các ngươi trang viên lớn như vậy, không muốn truyền ra có người chết đói đi!”
Lão nhân chán ghét nhìn ta: “Ngươi một thân toàn thịt, có đói tám ngày mười bữa cũng không chết!” – Dừng một chút – “Chúng ta sẽ không bỏ đói hạ nhân, nhưng ngươi phải thanh lọc tràng vị. Sáng mai ngươi đi bổ củi cho ta, còn phải bổ mười bó, nếu không đừng hòng nghỉ ngơi!.... Vì để tốt – “ – Lão cười ác – “Hôm nay nên hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Xoay người rời đi.
Ta đánh giá một chút sài phòng, bẩn ! Đương nhiên đừng nói cái gì chăn màn giường chiếu linh tinh.
Trong bóng đêm, ta giống như gặp cái gì đi qua –
Ta đẩy mạnh cửa phòng để ánh trăng chiếu vào.
Ta ở một góc nằm xuống cuộn người.
“Thiếu gia, chờ ta. Ta sẽ cứu ngươi – mang ngươi trở về....”
Ta thiếp đi dưới ánh trăng.

4.
Ngày hôm sau, sáng sớm lão nhân đã đá ta dậy.
“Ngươi con heo lười này, còn ngủ! Nhanh đứng lên ăn điểm tâm, sau đó làm việc cho ta!”
Ta xoa xoa bên hông bị đá.
[ Tử lão nhân! Xem ta sau này thế nào trị ngươi!]
[ Thật là, toàn thân đều đau, giống như bị nghiền nát vậy.]
Ta theo lão nhân vào trù phòng, bên trong không có ai, chỉ có trù thẩm đang nấu cơm.
[ Gặp quỷ, một trù thẩm cũng đẹp như vậy, mấy quý phu nhân thời hiện đại còn không nhảy lầu tự sát hết sao!]
“Hắn là người mới!” – Lão nhân nói, lập tức lại hỏi ta – “Ngươi tên gì?”
“Phạm Gia Bảo.”
“Bảo? Trư còn không kém nhiều lắm.”
Ta nắm chặt tay, nhịn xuống cảm giác muốn đập lão thành đầu heo!
“Kêu Tiểu Phạm được rồi. Hắn rất béo, trang chủ chướng mắt, cho nên ngươi chỉ cần cho hắn cơm trắng dưa muối được rồi! Tuyệt không cho hắn ăn thịt! Cơm cũng không cần cấp nhiều. Ai biết hắn có giống như heo chỉ ăn cơm trắng cũng mập được.”
[ Tử lão nhân! Ta xé rách miệng ngươi!]
Nếu trong lời nói có đinh năm phân, ta đã đem đinh đam lão thủng đến hàng trăm lỗ rồi.
Trù nương Trinh thẩm cao thấp đánh giá ta trong chốc lát, xoay người bới một chén cơm, trên mặt hề hề đáng thương thả hai ba phiến dưa muối: “Ra ngoài ăn đi! Ở đây làm hỏng khẩu vị của mọi người!”
[ Nhà này mọi người là đồ chết tiệt!] Trong lòng ta thầm mắng [Thiếu gia, ta nhất định đem ngươi cứu ra ngoài.]
**
Đói ~~! Kỷ bá – chính là cái độc ác đáng chém nghìn đao, xuống địa ngục không thể siêu sinh tử lão đầu kia – ném cho ta một kiện xiêm y cũ kỹ, quăng ta ở nơi sâu nhất ven rừng.
Nơi đó có một cái cọc lớn thật lớn, một tấm bạt to chăng xung quanh. Sau đó là – một đống củi lớn chờ bổ.
“Hôn nay ngươi đem toàn bộ bổ ra cho ta.” – Chỉa chỉa dòng suối nhỏ phía xa – “Mười bó nga, không nhiều không ít....”
Ta xem xét chuôi búa, tưởng tượng đem nó bổ tử lão đầu thành hai nửa.
“Ta đã biết.” Ta trả lời.
Chờ lão nhân đi ròi, ta cuộn tay áo, hít sâu –
Đem đầu gỗ dựng thẳng, hai tay nắm chặt búa, bổ xuống, đầu củi lên tiếng trả lời ngã sanh hai phía.
[ Xem ra ta cũng có thiên pháu nha ~~ ]
An nhàn đã lâu cơ hồ quên đi cảm giác cực khổ là gì. Lúc này lao động nặng chỉ chốc lát sau thân thể liền đưa ra kháng nghị. Hai vai đau đến rã rời, hai tay phù thũng...
Ta ngồi dưới đất than thở.
Củi mới bổ một phần ba.
**
Bỗng nhìn thấy một bóng nữ hài tử đáng yêu y phục hồng nhạt, trên đầu đội cái khăn.
“Ăn cơm!” Nàng ta thanh giọng hô.
Giữa trưa a ---
Ta ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện ngày đã sớm vào trưa, nhiệt độ vô tình của mặt trời mãnh liệt rơi xuống, mà quần áo ta từ lâu đã ướt đẫm.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đến đây.” Tiểu cô nương đối ta mỉm cười.
[ Thật sự khó tin, cư nhiên còn có người không khinh miệt ta.]
Ta bắt chính mình đứng lên, vạn phần gian nan đi đến cách nàng ta năm bước.
“Lại đây a!” Nàng ta hô, đối ta vẫy vẫy cánh tay trắng nộn bé nhỏ.
Ta chần chờ, đi đến cạnh nàng ta.
“Ngồi đi!” Nàng ta một phen giữ chặt tay áo ta kéo ta ngồi xuống.
“Đói bụng không? Ăn cơm đi.” Nàng ta từ trong rổ lấy ra cơm canh.
[ Ân, một chén cơm trắng, rau xanh, đậu giác, còn có một chén canh mướp đắng nấu trứng. So với buổi sáng phong phú hơn nhiều, xem ra nơi này không bỏ đói hạ nhân là chính xác. Bất quá, mệt chết người lại là chuyện khác -- ]
“Ngươi suy nghĩ cái gì? Mau ăn đi!” Tiểu cô nương thúc giục ta.
Ta nghe lời cầm lấy bát ăn nhanh.
Quả rất đói bụng a ~~
Tiểu cô nương nhnf bộ dáng lag thôn hổ yết của ta thì bật cười: “Chậm một chút, không ai tranh ăn với ngươi.”
[ Là ngươi bảo ta mau ăn mà?]
Nàng nâng má nghiêng đầu: “Ta là Tiểu Đào, còn ngươi? Tên là gì? Bọn hộ đều gọi ngươi Tiểu Phạm.”
Ta uống một ngụm canh, thở hắt ra: “Thiếu gia gọi ta A Bảo.”
“A Bảo? Ngươi năm nay bao nhiêu?”
Ta liếc mắt nhìn nàng: “Hai mươi hai.”
“Thật sao?!” – Nàng mở to hai mắt – “Ta năm nay mười lăm. Như vậy đi, ta gọi ngươi A Bảo ca.”
Ta không khỏi mỉm cười: “Bọn họ đều chán ghét ta, sao, ngươi không khinh thường ta?”
“Ai nha, này là do trang chủ tính tình quái dị thích thu thập tuấn nam mỹ nữ, dung mạo bình thường đều dừng mơ tưởng, mà đãi ngộ trong trang rất cao.”
“Trang chủ -- hắn gọi là gì?”
“Ngươi không biết!!!” Tiểu Đào kinh ngạc giương cái miệng nhỏ.
“Ta là người bên ngoài đến đây mới vài ngày.” Ta giải thích.
“Là thế này a.” – Tiểu Đào gật gật – “Trang chủ tên Trác Bất Phàm, mà trang viện này chính là Thiên Cảnh sơn trang tiếng tăm lừng lẫy!”
[ Thiên thượng nhân gian sao?]
“A, nghe nói ngươi là vì Hinh nhi cô nương đến?”
Ta nhíu mày: “Không phải cô nương. Hắn là Nhã Thụ thiếu gia của ta.”
“Sao cũng được.” – Tiểu Đào le lưỡi – “Cái kia – Nhã Thụ thiếu gia là ba ngày trước trang chủ nhặt về, hình như bị thương mất trí nhớ. Bởi hắn phi thường xinh đẹp nên trang chủ thu lưu hắn.”
[ Giống như ta đoán.]
“Trác Bất Phàm đối hắn tốt không?” Ta hỏi.
“A nha, không được trực tiếp gọi tên trang chủ!” – Tiểu Đào ngó quanh – “Sẽ bị đánh nga. Trang chủ tính tình không tốt, võ công lại cao cường, hơi không cẩn thận sẽ --- “ Tiểu Đào đưa tay ngang cổ.
[ Nga ~ ta đây có thể sống đến giờ đúng là mạng lớn nha.]
“Trang chủ đối Hinh nhi cô --- công tử tốt lắm.” Tiểu Đào cười an ủi.
Ta buông bát: “Ta ăn no rồi.”
“Có đủ hay không a? Bằng không lần tới ta trộm món ngon tới cho ngươi.”
“Vậy không tốt đâu. Vạn nhất bị bắt ngươi nguy rồi.”
Tiểu Đào cười híp mắt: “A Bảo ca kỳ thật là người tốt a. Những người đó chỉ biết xem bề ngoài, là một lũ ngốc.”
Ta thực thích tiểu nha đầu thẳng thắn này: “Trời không còn sớm, ta còn phải làm việc tiếp, ngươi trở về đi.”
“Hảo!” – Tiểu Đào đứng dậy vỗ vỗ quần áo – “Đến bữa chiều ta lại đến gọi ngươi!”
“Cảm tạ.”
Ta nhìn theo nàng rời đi.
Thật sâu hít một hơi rồi thở ra. Ta nói với chính mình phải nhẫn nại.
Hôm nay ta chịu khổ, ngày khác nhất định ta sẽ tính sổ với hắn!

__________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét