Ngã tiến cổ đại – Định cư cổ đại
[ mặc ]----half12
Edit: An Nguyệt Nhã
Mỹ nhân kiếp
5.
Nấu nước là công việc dị thường gian khổ.
Ta lắc lắc lắc không biết quăng ngã bao nhiêu lần mới nắm giữ được bí quyết.
Chờ ta hoàn thành công việc ngày đầu tiên cũng đã là sáng hôm sau.
Chợp mắt không bao lâu ta lại bị Kỷ bá – Kỷ lão nhân! – đá tỉnh.
Ta mất rất nhiều khí lực mới ngăn chính mình không đập gãy cái ‘que củi’ kia.
Công tác cực khổ, toàn thân cao thấp, mỗi khớp xương mỗi thớ thịt đều lên tiếng kháng nghị.
Điều an ủi duy nhất là tiểu nha đầu kia.
Cho ta ăn ngon, ngẫu nhiên còn vụng trộm cho ta một ít trái cây. Nàng còn cho ta biết tin tức của thiếu gia –
[ Thiếu gia a, ngươi chừng nào mới nhớ ra ta ?]
Còn có một chuyện đáng vui mừng chính là ta có thể cảm thấy siêu năng lực của mình đang dần khôi phục.
Ta không vội dùng nó.
Hiện tại chỉ biết đem thời gian hồi phục kéo dài.
Ta cắn răng chịu đựng.
Ở trên cột gỗ ta ghi lại ủy khuất của chính mình.
[ Dùng tạm cách này, ta là người có thù tất báo a –]
Cứ vậy qua mười ngày ta ở lại đây, người có điểm gầy, quần áo cũng trở nên rộng hơn. Bất quá coi như có tinh thần công việc hoàn thành cũng nhanh hơn.
Buổi tối hôm nay, ta rốt cuộc có cơ hội gặp thiếu gia.
**
Ta men theo con đường nhỏ Tiểu Đào chỉ cho ta, nghe được ở hoa viên có tiếng của thiếu gia – cùng với tên quỷ đáng ghét kia (anh Phàm í)!
“Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”
“Đúng vậy.”
“Bất quá, ngươi đẹp hơn – “ *da gà da vịt mọc ầm ầm*
Ta lập tức lao ra hất ma trảo của Trác Bất Phàm: “Ngươi muốn làm gì thiếu gia?!”
Trác Bất Phàm nhất thời bị ta đánh mày kiếm dựng thẳng.
“Là ngươi! Vài ngày không gặp ngươi có khỏe không?” Thanh âm ôn nhu của Nhã Thụ đã kịp thời cứu mạng nhỏ của ta.
“Thiếu gia! Ngươi nhớ ra ta sao?” Ta kêu to bắt lấy tay hắn.
Nhã Thụ có vẻ nao núng: “Thực xin lỗi, ngươi có thể buông không?”
Ta giận tái mặt: “Ngươi vẫn chưa nhớ ra ta.”
Nhã Thụ gặp vẻ mặt khổ sở của ta không đành lòng nói: “Thực xin lỗi.”
Trác Bất Phàm nặng nề khụ một tiếng, đem Nhã Thụ kéo vào lòng: “Tên quái dị kia chạy tới đây làm gì?! Ai cho phép ngươi chạm vào Hinh nhi?!” (sau này anh sẽ hối hận (#‵ ′) )
Ta nhảy dựng lên: “Ngươi còn nói!” – Ta chỉ vào mũi hắn – “Ngươi thành thật khai ra, ngươi đối Nhã Thụ thiếu gia có ý xấu gì?”
Nhã Thụ vẻ măt giật mình, ngẩng đầu hướng Trác Bất Phàm: “Ngươi sẽ làm chuyện xấu với ta sao?”
Trác Bất Phàm lập tức khoác vẻ tươi cười vô hại (có mà vô lại ấy) [ tuy ta không muốn thừa nhận nhưng hắn đúng là rất MAN ]: “Sao có thể. Cái gì ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’, ta đối với ngươi đầy lòng ái mộ muốn thận cận với ngươi a.”
“Thiếu gia, không được mắc mưu hắn! Hắn chính là muốn chiếm tiện nghi của ngươi! Các ngươi đều là nam, hắn không có khả năng thật tâm với ngươi, hắn chính là muốn đùa vui mà thôi! Về sau chịu khổ là ngươi a!” [ Quản hắn thế nào anh tuấn, cười ra sao gợi cảm, bảo hộ Nhã Thụ vẫn là suy nghĩ đầu tiên của ta.]
“Ngươi câm miệng cho ta!” Trác Bất Phàm thẹn quá thành giận quát, lại bày ra bộ dáng dịu dàng đối Nhã Thụ nói: “Không cần nghe tên này nói bậy.”
Nhã Thụ nhướng mày đẩy Trác Bất Phàm ra: “Không còn sớm, ta đi trước nghỉ ngơi.” Nói rồi xoay người ly khai.
Trác Bất Phàm không thể ngăn lại Nhã Thụ, ngây người trong chốc lát, chờ Nhã Thụ hoàn toàn biến mất mới một bước tiến tới xách cổ áo ta: “Nhĩ hảo lớn gan a, cư nhiên dám phá hỏng chuyện tốt của ta!”
“Gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, huống chi hắn là thiếu gia của ta! Ta đã thề phải bảo vệ hắn!” Ta không chịu thua trừng trở về.
Trác Bất Phàm trán nổi gân xanh, rốt cuộc buông tay: “Lần này tha ngươi, bất quá không có lần sau.”
Thấy hắn dường như còn có thể khắc chế chính mình, ta nói tiếp: “Mặc kệ bao nhiêu lần, chỉ cần ngươi muốn tổn hại thiếu gia của ta, ta đều dốc toàn lực ngăn cản.”
“Ta nào tổn thương hắn? Ngươi không thấy ta sủng hắn ra sao sao?” – Trác Bất Phàm cười lạnh – “Hơn nữa, ngăn cản? Chỉ bằng ngươi?” Trác Bất Phàm phất tay, một gốc cây gần đó bị chẻ mất một miếng.
“Chỉ cần ta ra tay, mạng nhỏ của ngươi sẽ như gốc cây đó. Ngươi dựa vào cái gì cùng ta đấu?”
“Chỉ bằng vào ta không sợ chết!” Ta mạnh miệng đáp lại, âm thầm vận sức. Tuy rằng hiện tại năng lực còn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng đến lúc nguy cấp cũng phải liều mạng một phen!
Trác Bất Phàm nheo mắt trừng ta một lúc lâu, thẳng đến khi ta sợ hãi.
Hắn bỗng vươn tay xoa mặt ta.
Ta cả kinh, lui lại hai bước: “Ngươi làm gì?!”
“Có điểm gầy đi, thoạt nhìn ra dáng hơn.” Trác Bất Phàm nói một câu không ăn nhập gì, nhưng biểu tình không có gì tốt kia làm ta dựng thẳng lông gáy.
“Ngươi không cần qua đây!” Ta kêu to, lại bị hai tay hắn bắt được đặt ở thân cây.
Ta xoay đi tránh khuôn mặt tuấn tú đang tới gần.
“Ta không phải người quái dị sao?! Ngươi không phải ghét nhất bị loại người béo như heo này bính sao?!” Ta cảm nhận được nguy hiểm, kêu to.
Trác Bất Phàm đứng yên trong chốc lát chậm rãi rời đi.
Ta chạy qua một bên, lui sau gốc cây cảnh giác nhìn hắn. [ Nói đúng ra là do ta sợ hắn.]
“... Nói cũng đúng. Ngươi bất quá là tên quái dị mà thôi.” Trác Bất Phàm thấp giọng nói, phẩy tay áo một cái, mũi chân khẽ điểm liền tiêu thất.
Ta thở hắt ra một hơi, kịch liệt thở dốc, cảm thấy tim đập loạn không ngừng.
Ta không nói được nguyên nhân nhưng một màn vừa rồi quả thực so với hắn động thủ giết ta còn đáng sợ hơn.
Ta sợ nam nhân kia
6.
Sau hôm đó ta càng cẩn thận hơn.
Không vội vàng tìm Nhã Thụ, ta chờ cho năng lực hồi phục.
Bất quá hai ba mươi ngày không ăn thịt làm ta rốt cuộc không chịu đựng nổi.
Ta thấy bốn bề vắng lặng liền chạy vào rừng.
[ Nga, vừa lúc bắt được con thỏ hoang béo mập.]
[Thực xin lỗi a ~]
Ta ý niệm vừa chuyển, thỏ hoang lăng không bay lên đập mạnh vào gốc cây.
Ta đi qua nhặt lấy con thỏ.
“Ta so với cái tên ôm cây đợi thỏ ngu ngốc kia mạnh hơn nhiều!” Ta khích lệ chính mình.
Dựa vào ấn tượng xem phim kiếm hiệp trước kia, đem thỏ hoang lột da, rửa sạch, xuyên qua cành cây, lấy diêm 'mượn tạm' phòng bếp nhóm lửa nướng.
Dần dần mùi thơm bốc lên, nước miếng của ta không chịu kém cạnh ào ạt tuôn.
Rốt cuộc da đã vàng ruộm, ta không ngại nóng xé cái đùi trước tiên.
“Oa! Nóng quá! Ăn ngon ~~!”
Ta hít hà xuýt xoa, lâu rồi không ăn thịt.
“Vẫn là nên có chút thịt mới sống được a! Ta lại không muốn xuất gia làm hòa thượng!”
Bỗng, nhớ tới Nhã Thụ.
[ Hắn cứ như vậy sẽ không lấy được vợ.]
Ta không biết thời đại này đối với đồng tính luyến ái có cái nhìn ra sao – có thể là có vẻ không quan tâm lắm. Bất quá ta không nghĩ Nhã Thụ biến thành một người bất nam bất nữ -- cho dù đồng tính mến nhau cũng phải có bộ dáng nam nhân! Huống chi, đối phương lại là tên Trác Bất Phàm luyến tướng phích (yêu diện mạo)! Ta kiên quyết phản đối cả hai cùng một chỗ!!
Đem toàn bộ con thỏ ăn vào bụng, ngũ tạng miếu (dạ dày) của ta rốt cuộc thỏa mãn, vừa lòng ngáp một cái.
[ Có điểm mệt.]
[ Ngủ một chút là được, liền trong chốc lát –]
Ta chìm vào mộng đẹp.
“Không, không cần! ... Ta không phải quái vật! ... Ma ma! .... Ba ba! ... Cứu con! Con không phải quái vật!!”
Ta thê lương hét to, theo mộng bừng tỉnh, trên người đều là mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập không ngừng.
“Gặp ác mộng?”
Thanh âm Trác Bất Phàm suýt chút nữa làm ta bật dậy.
“Ngươi, ngươi sao lại ở đây?!”
Trác Bất Phàm một tay chống má, ung dung ngồi xổm bên cạnh ta: “Nơi này là rừng cây của ta, ta vì cái gì không thể tới?”
Ta đảo mắt nhìn đến xương thỏ còn vương vãi.
Trác Bất Phàm cũng nhìn theo: “Nhìn qua, ngươi vừa ăn đại tiệc ha.”
Ta không biết hắn sẽ làm gì, thân mình lui về sau.
“... Ngươi sợ ta?” Trác Bất Phàm cười hỏi.
“Ai nói ta sợ?” Bốc hỏa.
Trác Bất Phàm vươn ngón tay thon dài điểm má: “Chưa có ai dám săn trôm trong rừng của ta....”
“Ai, ai kêu ngươi ngược đãi hạ nhân, ngay cả miếng thịt nho nhỏ cũng không cho!” ta nói
“Nga? – Ngươi có biết trên đời này có nhiều người ngay cả cơm cũng không có mà ăn – ngươi thật không biết chừng mực.”
Ta biết hắn nói đúng – “Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào?” – Hắn trầm ngâm – “Ta vẫn muốn giáo huấn ngươi một chút, ai kêu ngươi luôn chông đối ta, làm ta sinh khí –“
“Kia cũng là ngươi đuối lý trước!” Ta nói.
“Nhưng cái này là do ngươi (con thỏ í) phải không?” Trác Bất Phàm nhìn ta chằm chằm.
“.... Đại trượng phu dám làm dám chịu!” Ta bất đắc dĩ, ngoại trừ câu nói hào khí ngút trời, trong lòng ta đã sợ đến run lên.
“Khá lắm đại trượng phu!” – Trác Bất Phàm mỉm cười – “Để ta nhìn xem ngươi làm sao đảm đương.”
_______________
Mina ~~~
Có ta com nè nàng
Trả lờiXóaức .... TT^TT....
Trả lờiXóamãi mới có một người nhớ ta hem ~~~ mới lặn có ..tháng đi thi thui mờ hêm ai nhớ ta hết a!
*ôm ôm mó mó*
mina-chan ~~~~ cho ta hun cái coi! *chúttttttt*
0(^_^)0
ta đã trở lại. aiiiiiiiiiiiii, ko bít đây là lần thứ mấy ta nói câu này oy, cuối cùng cũng thấy nàng bắt tay vào việc ah, ta mới từ quê lên, về nhà ăn chơi trác táng có mỗi tuần mà lại lên cân oy. ta khóc
Trả lờiXóaui ~ bé tròn tròn mập mập là xinh na ~~
Trả lờiXóa'no' vấn đề a, ta... hờ hờ hờ... lại lên "heo" cân á
ko nghe các cụ người ta nói seo, bé mập là bé khỏe, mà bé khỏe là bé đẹp a!
ko seo ko seo ~~
Ta bây giờ mới biết tài khỏan wp cũng comment được! Cho đến chương này chỉ có thể nhận xét mấy chữ: thú vị và hài hước. Ta rất thích, nhưng chưa đầy đủ cảm xúc đến nỗi có thể comment cho đàng hoàng. Cho ta nợ nhé! Thanks
Trả lờiXóa