Quà 1 - 6

Bây giờ là 12:01 phút, có hơi muộn nhưng cũng coi như sang ngày mới.

Vậy nên ^o^ 1/6 vui vẻ nha ~~




Phượng huyễn khúc PN.


Phiên ngoại long phượng
“Ai.” Đường Việt Phong thở dài một tiếng
“Ai.” Lại thở dài một cái nữa.
Hàn Nhật ở một bên hầu hạ hết sức chăm chú nhìn vào trong, làm bộ như không nghe thấy tiếng thở dài của chủ tử.
Chê cười, trải qua tai họa “hậu xà” lần trước, Hàn Nhật đã học khôn lên, lúc chủ tử nhà mình buồn chán, tốt nhất là nên mắt điếc tai ngơ, không nên để ý tới để khỏi rước họa vào thân.
“Ai ~~” Đường Việt Phong lại lần nữa thở dài, Hàn Nhật vẫn như cũ diện vô biểu tình.
Cái này, Đường Việt Phong bất mãn không thở nữa, hắn hỏi: “Hàn Nhật, ngươi không nghe thấy ta thở dài sao?”
“Nghe thấy được.”
“Vậy ngươi vì sao không hỏi ta phiền não chuyện gì?”
Nhìn thấy tránh không được Hàn Nhật âm thầm trở mình xem thường, trong lòng thầm nói: là vì chủ tử ngươi phiền não vốn không phải chuyện tốt, đương nhiên, lời này Hàn Nhật cũng không dám nói thành lời.
Hắn cung kính hỏi: “Chẳng hay chủ tử đang phiền não chuyện gì?”
Đường Việt Phong im lặng một lát mới nói: “Ta đang nghĩ Thiếu Vân lúc nào mới có thể sinh cho ta một tiểu hài tử?”
Nghe vậy, Hàn Nhật chăm chú suy nghĩ thật lâu, vốn tưởng lần này chủ tử phiền não cái gì, nói gì thì chủ tử cũng có thể có một người thừa kế đi?
“Chủ tử vì sao không hỏi thử Vân chủ tử?” Hàn Nhật kiến nghị.
Đường Việt Phong nhụt chí ngã lên bàn, có chút ai oán nói: “Ta đã thử hỏi rồi, mặc dù chúng ta ở đây nam nữ đều có thể sinh hài tử là chuyện thường tình, nhưng vì Thếu Vân không cùng niên đại với chúng ta nên không nghĩ muốn sinh hài tử, mỗi lần ta nhắc tới chuyện này, hắn đều khéo léo dời đi. Ai~!!”
Hàn Nhật hồ đồ rồi, hắn kỳ quái hỏi: “Cái gì mà Vân chủ tử không cùng niên đại với chúng ta? Chủ Tử người đang nói cái gì vậy?”
Đường Việt Phong ngẩng đầu, nhớ tới Tô Thiếu Vân không phải người ở thế giới này chỉ có một mình hắn biết, hắn phất tay: “Về việc này sẽ nói cho ngươi biết sau, hiện tại ta chỉ muốn biết có cách nào để Thiếu Vân sinh hài tử cho ta?”
“Cái này a,” – Hàn Nhật suy nghĩ một chút lắc đầu – “Tiểu nhân không biết.”
“Không biết? Quên đi, việc này để tự ta nghĩ cách.”
Suy nghĩ thật lâu, Đường Việt Phong đột nhiên mắt sáng rỡ.
“Chủ tử đã nghĩ ra cách?” hàn Nhật vội vã hỏi.
“Ân.”
 “Cách gì?”
“Ngươi nói ‘tiền trảm hậu tấu’ được không?” Đường Việt Phong có điểm hưng phấn nói.
“Tiền trảm hậu tấu? Ý của chủ tử là...?”
“Ta ý tứ chính là không nói cho Thiếu Vân, trước để ngự y kê đơn, nhượng Thiếu Vân hoài thai đã.”
“Đây cũng là một cách, thế nhưng người không sợ Vân chủ tử tức giận a?” Hàn Nhật chần chờ hỏi.
“Vậy ngươi có cách gì hay hơn sao?”
“Không có.”
“Vậy là đúng rồi, cứ như vậy làm đi.”
Vừa nghĩ đến Thiếu Vân sẽ có hài tử, Đường Việt Phong hạnh phúc không gì sánh bằng, trên mặt bất giác lộ tia mỉm cười.
 Hàn Nhật tổng nghĩ có chút bất an, thế nhưng thấy vẻ tươi cười của chủ tử, hắn liền đem bao nỗi bất an kia quăng ra sau đầu.
Tô Thiếu Vân phát hiện gần đây ăn đều nhiều hơn một chén canh, hơn nữa Đường Việt Phong mỗi lần đều phải nhìn mình đem chén canh uống hết, hỏi hắn đó là canh gì thì hắn luôn không trả lời, lúc mới đầu Tô Thiếu Vân còn tưởng Đường Việt Phong giở trò quỷ, thế nhưng quan sát hồi lâu cũng không phát hiện ra cái gì quái dị, hơn nữa chén canh kia hương vị không tồi, cho nên hắn cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Một tháng sau.
“Ngự y, ngươi nói cái gì? Ta vừa rồi nghe không được rõ ràng lắm, phiền ngươi nói lại lần nữa được hay không?” Tô Thiếu Vân cười đến thập phần xinh đẹp ôn nhu hỏi.
Ngự y nhìn vị Phượng hậu mỹ lệ này, nghĩ thầm nụ cười phá lệ sáng lạn kia là ảo giác, bởi lão lúc này cảm thấy được âm phong từng trận, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lão cẩn thận trả lời: “Bẩm Phượng hậu, theo như mạch tượng biểu hiện, người là đang có thai.”
Ngự y vốn đang muốn nói câu “chúc mừng”, nhưng áp suất thấp trong đại điện khiến câu nói kia của lão vừa ra đến mép vội vã nuốt ngược trở vào.
“Có thai?” – Tô Thiếu Vân cười đến rạng rỡ -- “Hảo, ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng!”
Ngự y run như cầy sấy thu thập tốt mọi thứ đang muốn lui ra ngoài...
“Chờ một chút, ta còn chuyện muốn hỏi ngươi.” Tô Thiếu Vân gọi lại ngự y.
“Không biết Phượng hậu còn chuyện gì muốn hỏi?”
“Hoàng thượng có đúng hay không gọi ngươi khai dược tạm thời biến đổi cấu tạo thân thể nam nhân để tiện mang thai?”
“Dạ!”
“Được rồi, ngươi có thể đi.”
“Vâng, tiểu nhân cáo lui.” Ngự y hầu như bò ra khỏi đại điện, ra đến bên ngoài, lão thật dài thở hắt ra một hơi, lần thứ hai lau mồ hôi lạnh trên trán, lão tự nhủ: “Nghĩ không ra Phượng hậu khi nóng giận lại khiến kẻ khác khiếp sợ đến như vậy.”
 Tô Nguyệt hơi sợ sệt nhìn vẻ mặt xấu xí của Tô Thiếu Vân, chần chờ hỏi: “Vân chủ tử, người còn tức giận sao?”
Tô Thiếu Vân không trả lời mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn đều không phải không biết Đường Việt phong muốn có một hài tử, thế nhưng hắn tổng cảm thấy thân là nam tử lại mang thai nhìn thế nào cũng là chuyện kỳ quái, bởi vậy hắn mới không đáp ứng Đường Việt Phong, nhưng nghĩ không ra tên kia lại cho hắn một chiêu “tiền trảm hậu tấu” này.
Hanh, nguyên bản nghĩ chờ cho mình thích ứng với cuộc sống ở thế giới này, vượt qua trướng ngại trong tâm rồi sẽ sinh cho hắn một hài tử, bất quá nếu hắn đã không hỏi ý mình mà tự ý hành động thì cũng đừng trách ta vô tình.
Nghĩ tới đây, Tô Thiếu Vân cười âm trầm.
Điệu cười này khiến cho hai bên trái phải Tô Nguyệt nổi lên một loại cảm giác đại họa lâm đầu, xem ra chủ tử lần này chết chắc rồi.
Biết được Tô Thiếu Vân mang thai, Đường Việt Phong thật cao hứng, rất kích động chạy tới xem Thiếu Vân.
Hắn nguyên bản nghĩ Thiếu Vân sẽ vô cùng tức giận, nhưng kỳ quái là Thiếu Vân lại không hề giận dữ, chỉ là thâm ý liếc hắn một cái.
“Ách, Thiếu Vân ngươi không giận?” Đường Việt Phong cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) hỏi.
“Tức giận? Tức giận có lợi ích gì? Lẽ nào muốn ta đem bỏ hài tử? So với tức giận chẳng bằng ta giữ lại khí làm ấm bụng.” Tô Thiếu Vân bình thản nói.
Đường Việt Phong ôm lấy Tô Thiếu Vân, có chút áy náy nói: “Ta không phải cố ý không hỏi ý kiến ngươi, ta chỉ là....”
Tô Thiếu Vân che miệng hắn, thở dài một hơi: “Ta biết, ta không trách ngươi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tuy rằng Tô Thiếu Vân ngoài miệng nói vậy nhưng Đường Việt Phong vẫn thấy bất an, thế nhưng hắn không nói rõ được vì sao thấy bất an, hắn không thể làm gì khác hơn là đem tâm trạng bất an đó đè dưới đáy lòng.
Bởi vì mang thai, Tô Thiếu Vân cự tuyệt hoan ái, mới đầu Đường Việt Phong cho rằng Tô Thiếu Vân là còn đang tức giận nhưng quan sát hồi lâu lại không phát hiện ra cái gì khác lạ, cho nên hắn tựu cho rằng Tô Thiếu Vân là muốn tốt cho hài tử.
Bất quá là chờ mười tháng thôi mà, Đường Việt Phong thoải mái nghĩ, song, mười tháng sao lại dài như vậy a???
Tô Thiếu Vân rốt cuộc cảm nhận được nỗi khổ của các bà mẹ, thật vất vả chờ đến mười tháng hoài thai, sinh ra một đôi long phượng thai khỏe mạnh, Tô Thiếu Vân nghĩ chính mình hầu như chỉ còn nửa cái mạng. Mà Đường Việt Phong lại vui vẻ đến phát cuồng, thứ nhất Tô Thiếu Vân sinh một đôi long phượng thai, thứ hai là một năm cấm dục rốt cuộc cũng có thể kết thúc, mừng rỡ như điên khiến hắn không nhìn thấy tia quỷ dị lóe lên trong mắt Tô Thiếu Vân.
Trải qua nhiều tháng điều dưỡng, thân thể Tô Thiếu Vân cũng tốt lên, Đường Việt Phong nhịn không được hoan hô, bởi vì.... này đại biểu cho việc rốt cục hắn có thể ôm Vân Vân thân ái rồi.
Đường Việt Phong vừa nghĩ có thể ôm Thiếu Vân, nhịn không được vui vẻ, cả ngày tâm tình thực tốt, hôm nay vừa mới thăm Đường Húc cùng Đường Phi Phàm trở về, lại gặp Triệu Duy Chi cùng Quân Phi tới thăm Tô Thiếu Vân, cho nên Đường Việt Phong mang theo bọn họ vào thăm Thiếu Vân, thuận tiện khoe một chút hai tiểu bảo bối khả ái không gì sánh được của mình.
Hài tử của Tô Thiếu Vân rất khả ái, gương mặt hồng hồng tròn như trái trứng, mắt to đen bóng, mập mập mũm mĩm, cười rộ lên còn lộ ra tiểu nha còn chưa thành hình trắng noãn như ngọc trai, làm cho người nhìn tâm một trận yêu thương.
Cục cưng nhìn tới Đường Việt Phong thì dị thường hưng phấn, vươn tay muốn hắn ôm một cái, đường Việt Phong cười cười giơ tay bế lấy.
Cục cưng ở trong lòng Đường Việt Phong cọ a cọ, y y nha nha kêu loạn lên, hài tử hai tháng cư nhiên cười cười đối Đường Việt Phong kêu một tiếng: “Mẫu hậu.”  =)))))
 Thực là một lời gây chấn động tứ phương (ta chém), còn hơn việc hài tử mới hai tháng đã có thể nói, một câu “Mẫu hậu” kia càng khiến kẻ khác khiếp sợ, Đường Húc cùng Đường Phi Phàm hầu như hóa thạch, Đường Húc lắp bắp hỏi: “Phong nhi, hài tử là con.... là con...sinh?”
Mà Triệu Duy Chi sau khi ngây người một lúc cũng không nhịn được kêu lên: “Không thể nào, Đường Việt Phong, hài tử là do ngươi sinh!?”
Quân Phi không nói được lời nào, chỉ khiếp sợ nhìn Tô Thiếu Vân.
Đường Việt Phong từ trong lời nói gây chấn động của cục cưng tỉnh lại, đang muốn giải thích thì Tô Thiếu Vân ngồi bên người hắn ghé tai nói nhỏ: “Nếu ngươi dám phủ nhận, ngươi cứ tiếp tục những ngày cấm dục kia đi.”
Đường Việt Phong kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nhìn Tô Thiếu Vân, đột nhiên tỉnh ngộ đây là Tô Thiếu Vân trả thù cho việc “tiền trảm hậu tấu” kia.
Nghĩ đến uy hiếp của Tô Thiếu Vân, trong khoảng thời gian ngắn, Đường Việt Phong không biết nên hay không nên giải thích rõ ràng.
Đúng lúc này, cục cưng trong lòng Đường Việt Phong giãy xuống, hướng trong lòng Tô Thiếu Vân đi tới, điềm điềm ngọt ngọt kêu: “Phụ hoàng, ôm.”
Tô Thiếu Vân ôn nhu ôm lấy hai tiểu bảo bối, không để ý chút nào tới hiện trường mọi người thấy Đường Việt Phong còn đang trầm mặc và một câu “Phụ hoàng” này của bảo bối triệt để đánh thẳng xuống đáy cốc, thẳng ôm cục cưng ra khỏi đại điện.
Bên trong hoa viên.
Tô Thiếu Vân một bên đùa nghịch với hai tiểu bảo bối, một bên nói: “Cục cưng thực thông minh, cha yêu chết các ngươi.”
Cục cưng khanh khách nở nụ cười, cười đến thập phần xán lạn.
Tô Thiếu Vân cũng cười, cười đến so với cục cưng càng xán lạn hơn.
Phiên ngoại cục cưng một tuổi.
Bất chi bất giác một năm đã trôi qua, hài tử của Tô Thiếu Vân cũng đã một tuổi, cũng trở nên ngày càng thông minh khả ái.
Cục cưng còn đi chưa được vững, thường hay hưng phấn đứng lên lung lay lắc lắc, nhưng đi được ba bước thì té ngã một lần, ngồi dưới đất oa oa khóc lên khiến người xem đau lòng muốn chết, những lúc này, thường người bên cạnh sẽ dỗ cho chúng nín khóc, nhưng có một người ngoại lệ, người nọ tự nhiên chính là Đường Việt Phong.
“Lời nói hùng hồn” của cục cưng đã từng một lần khiến cho bọn Triệu Duy Chi tin rằng cục cưng là do hắn sinh, tuy rằng việc đó sau từ miệng bọn Tô Nguyệt cũng đã được giải thích rõ ràng, thế nhưng vẫn bị lấy ra làm trò cười trêu chọc.
Đường Việt Phong không ngừng một lần nỗ lực dạy cục cưng sửa lại cách gọi, thế nhưng mỗi lần đều oanh liệt bỏ mình. Vì thế nên mỗi lần cục cưng té ngã hắn đều bảo mọi người không nên quản với danh nghĩa hoàn mỹ là: Như vậy sủng chúng sẽ khiến cục cưng không học được cách độc lập.  (nói đơn giản ra là anh nhỏ mọn, thù dai, lấy việc công báo thù việc tư)
Đường Việt Phong đắc ý dào dạt, cho nên đã bỏ qua tia tính toán không phù hợp với tuổi của mình lóe lên trong mắt cục cưng, Tô Thiếu Vân thì chú ý tới, cõi lòng đầy đồng tình nhìn kẻ đã bị đá một lần còn không biết đau Đường Việt Phong (ta lại chém), lắc đầu thở dài.
Cục cưng tuy rằng bước đi không tốt nhưng khi bò lại đẹp giống như con khỉ con, kẻ khác “Xem thế đủ rồi.”
Đêm khuya, Đường Việt Phong ôm Tô Thiếu Vân chuẩn bị “vận động” một phen, giữa lúc hai người đang triền miên nồng nhiệt hôn môi, cục cưng ngủ ở sát vách bò ra khỏi nôi, bò qua người Tô Nguyệt đang ngủ một bên, đi ra khỏi cánh cửa đang khép hờ, sau đó một đường bò thẳng tới phòng ngủ của Đường Việt Phong và Tô Thiếu Vân, cầm lấy góc màn “cọ --- cọ --- cọ” hai ba cái trèo lên trên giường lớn, ngọt ngọt kêu to: “Phụ hoàng, ôm một cái, ôm một cái...”  (=)))) hai em chơi ác thế, phụ vương mẫu hậu đang trong quá-trình-tạo-em-bé mà em bò vào phá đám vậy =)))))
Đường Việt Phong cùng Tô Thiếu Vân nửa thân trần trụi cả kinh theo phản xạ lấy chăn che người, cục cưng không để ý nhiều đến thế, lao thẳng vào lòng Tô Thiếu Vân ôm chặt lấy cổ không buông.
Đường Việt Phong giơ tay nghĩ muốn ôm cục cưng về, thế nhưng cục cưng sống chết không buông.
Đường Việt Phong nhất thời cảm thấy đau đầu, dỗ dành nói: “Cục cưng ngoan, xuống đi.”
Cục cưng trợn mắt nhìn hắn (ách? cái này khả dĩ cũng tạm coi là trợn mắt đi), cúi đầu chôn sâu hơn vào ngực Tô Thiếu Vân, lưu đầy thóa dịch trên lòng ngực tuyết trắng của hắn.
Nhìn tới một màn như vậy, Đường Việt Phong nổi máu ghen, vốn đang dục hỏa đốt người lại bị phá đám đã rất khó chịu, nay lại bị cục cưng khinh bạc chính lão bà của mình (anh chắc chắn anh là cha, và kia là hai cục cưng của anh?), càng nghĩ càng bực.
Tô Thiếu Vân nhìn vẻ mặt Đường Việt Phong, không khỏi nghĩ buồn cười, nhưng chính mình vừa rồi cũng bị khơi mào dục vọng, vì thế liền xuống giường, ôm lấy hai cục cưng dỗ ngọt: “Cục cưng ngoan, phụ hoàng ôm các ngươi về phòng ngủ được hay không, muốn đùa, ngày mai ngoạn tiếp.”
Cục cưng rầu rĩ không vui liếc Đường Việt Phong, buông lỏng đôi tay nhỏ nhắn.
Tô Thiếu Vân trên mặt hai cục cưng hôn một cái: “Cục cưng chân quai!”  (cục cưng thật là ngoan!) để HV cho nó là lạ chút ^^
Cục cưng nở nụ cười, cười đến thập phần sung sướng, thế nhưng trong mắt Đường Việt Phong lại cực kỳ chướng mắt.
 Tô Thiếu Vân ôm cục cưng trở về phòng, nhìn Tô Nguyệt ngủ rất trầm cũng không đánh thức nàng, thay cục cưng đắp hảo chăn, hôn cả hai một chút rồi trở về phòng Đường Việt Phong.
Cục cưng con mắt to tròn chuyển động xoay một vòng, bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Việt Phong đang mơ mơ màng màng phát giác có cái gì đè nặng, mở mắt nhìn, hiện lên trước mắt chính là cục cưng sức sống mười phần, hắn không khỏi ôm đầu rên rỉ: hai tiểu quỷ các ngươi, thế nào lại phiền như vậy!
“Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Cục cưng hưng phấn kêu to.
Đường Việt Phong tức giận trừng mắt nhìn cục cưng: “Hư! Phụ hoàng các ngươi còn đang ngủ, đừng ồn.”
Cục cưng không chút để ý tới, đi tới bên người Đường Việt Phong, vẫn như cũ hưng phấn mà kêu: “Phụ hoàng!”
Phát hiện khác thường, Đường Việt Phong chỉ vào mình không xác định hỏi: “Cục cưng, các ngươi là đang gọi ta phụ hoàng a?”
“Phụ hoàng!” Cục cưng càng thêm hưng phấn gọi.
“Các ngươi thật đang gọi phụ hoàng? Bảo bối ngoan, gọi thêm lần nữa!” Đường Việt phong kinh hỉ kêu.  (xong, đời anh đã vào tay ác ma =))))
 “Phụ hoàng!” Cục cưng điềm điềm nhu thuận kêu lên.
Chẳng lẽ chính sách giáo dục cuối cùng đã có hiệu quả, cục cưng đã gọi mình là phụ hoàng?! Nếu không phải lo Tô Thiếu Vân còn đang ngủ, Đường Việt phong quả muốn hét thật to.
Suy nghĩ một chút, Đường Việt Phong kích động xuống giường, mặc y phục, ôm cục cưng thẳng đến chỗ Đường Húc.
Đi qua hoa viên, nhìn đến Triệu Duy Chi, Đường Húc đang ngồi ăn sáng, Đường Việt Phong chạy tới, kích động kêu lên: “Cục cưng rốt cuộc gọi ta phụ hoàng rồi!”
“Thật không?” Triệu Duy Chi hồ nghi liếc hắn, không quá tin tưởng nói.
“Thực sự! Không tin ta kêu cục cưng gọi lại lần nữa.”
Đường Húc bọn họ dừng lại nhất chí nhìn cục cưng.
“Bảo bối ngoan, gọi phụ hoàng.” Đường Việt Phong dỗ nói.
Cục cưng khanh khách cười, dùng âm thanh vang dội kêu to: “Mẫu hậu!”  =)))))
Lời này vừa nói ra, Triệu Duy Chi tại chỗ cười to, Đường Việt Phong hầu như thạch hóa.
Qua một hồi lâu, Đường Việt Phong mới hồi phục tinh thần, sốt ruột nói: “Cục cưng ngoan! Các ngươi mới rồi không phải gọi như vậy! Gọi phụ hoàng!”
“Mẫu hậu! Mẫu hậu!” Cục cưng hài lòng kêu lên.
“Không phải mẫu hậu, gọi phụ hoàng!” Đường Việt Phong kiên trì dỗ dành.
 Cục cưng đồng lòng nhất trí, từ trên người Đường Việt Phong bò xuống, chạy tới trong lòng Đường Phi Phàm lên án nói: “Mẫu hậu, hư!”
“Các ngươi hai tên tiểu quỷ đầu!” Trong hoa viên vang lên âm thanh tức giận của Đường Việt Phong.


Quà 1 / 6 của ta cho các nàng đây.

Cái này mới được coi là tinh thần 1/6 nhớ ~~~ có được mấy bảo bối như lày thì cha mẹ chỉ ngồi ôm nhau mà 'hóc' thui =)))))


Chúc mấy nàng 1/6 vui vẻ nhớ, được cho nhiều kẹo nhớ.... *ta cho kẹo nờ*

Những ai từ 91 trở xuống thì đừng có ngóc mỏ chờ kẹo nhớ...nhớn rùi ta không cho đâu =))))


Còn về cái chính văn của nó thì qua nhà bé "Nai" mờ đọc, bé dịch cũng ok nha ~
_________


Ah, ta vừa kiểm tra thống kê nhà mình. Ta tá hỏa nha ~~ TT^TT tại sao có người vô nhà ta bằng cụm từ khóa lày "cắn mút, liếm hôn, trừu sáp, dang chân, thỏa mãn rên rỉ "


OA oa oa .... ta đi chết đây ~

2 nhận xét:

  1. ax, ai vậy ai vậy, ta cũng mún bít là ai quá,truyện dễ thương chết đi đc, mà đây là truyện j vậy nàng?

    Trả lờiXóa
  2. hức ~~ TT^TT ta ko bít mới đau chứ...

    Cái trên là PN ý, chính văn ta có dẫn link luôn đấy, nhấn vào em "Nai" là được ^^

    Trả lờiXóa