Ca ca xuất giá - PN 1

Khi đó còn nhỏ...
Năm mười tuổi, phụ hoàng dẫn đến một tiểu hài tử phấn nộn.
“Hiên nhi, đây là nhị thiếu gia của Kỳ Thượng thư Vân Thư, đừng nhìn hắn tuổi nhỏ hắn rất thông minh đấy, sau này chính là thư đồng của ngươi.”
Tiểu hài tử mười tuổi tà nghễ (tà tà + ngạo nghễ) hé mắt nhìn xem tiểu hài tử trước mắt, trong lòng khẽ hừ một tiếng, một tiểu thí hài mà thôi, răng còn chưa mọc đủ, chạy đến đây chơi cái gì chứ, cẩn thận một ngày nào đó không cẩn thận ngã gãy cổ a.
Tiểu hài tử sáu tuổi ngửa đầu nhìn nhìn thối Thái tử, ở trong lòng nho nhỏ nói thầm, không phải chỉ là Thái tử thôi sao, có cái gì hảo ngoạn đâu, cẩn thận ngày nào đó gió thổi ngươi bay lên trời luôn.
Tóm lại, lần đầu hai người gặp mặt, là cực kỳ ghét nhau.
Tiểu hài tử sáu tuổi thực nghịch ngợm, hơn nữa lại không biết trời cao đất rộng, bởi vì ngay từ đầu đã xem đối phương không vừa mắt nên chiến tranh giữa cả hai cứ thế lan tràn. Nhưng là tiểu hài mười tuổi dù sao cũng không mặt dày như tiểu hài sáu tuổi, đấu không lại cũng không có gì lạ, cho nên thời thơ ấu của Vân Thư cứ trôi qua trong muôn vàn trò đùa dai cùng cãi nhau ầm ĩ.
Mười bốn tuổi là lứa tuổi có mối tình đầu. Thẩm Hiên thực buồn bực phát hiện chính mình thời gian tưởng nhớ tiểu gia khỏa [ tên gọi riêng của Thẩm Hiên ] kia so với mỹ nữ trong cung còn muốn nhiều hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều. Ai kêu tiểu gia khỏa kia có gương mặt nộn nộn đáng yêu, lúc thực hiện được trò đùa dai thì cười đến vậy chói mắt, khi vui vẻ thì hồn nhiên khoái hoạt, khi yên tĩnh lại phát hiện được một cỗ an nhàn thản nhiên hiếm thấy. Đáng giận! Rõ ràng mới chỉ là tiểu quỷ mười tuổi, lại là oan gia, tối trọng yếu vẫn là một cái nam hài, lại khiến người không thể rời tầm mắt.
Tiểu nam hài mười tuổi gần đây cũng thu liễm rất nhiều, hơn nữa cũng hiểu được nhiệm vụ của một tiểu thư đồng cho Thái tử. Cuộc sống lục đục trong cung cũng đã bắt đầu. Chiến tranh của hai người lại thành mệt nhọc khi thả lỏng, mỗi lần nhìn đối phương bị mình chỉnh đến biến sắc đề không nhịn được cất tiếng cười to, lăn thành một đoàn. Tín nhiệm cùng ỷ lại đem hai người cột vào nhau, dường như, trong đó còn có một loại tình tự thản nhiên không hiểu rõ.
Mười sáu tuổi là lứa tuổi nếm thử hương vị tình yêu. Thẩm Hiên phát hiện một chuyện thật nghiêm trọng: Hắn thích thượng cái tiểu gia khỏa nghịch ngợm đáng yêu kia. Nhưng là...... nhìn kia hài tử chỉ có mười hai tuổi, hắn không khỏi thở dài. Bất quá khi đó, hắn đã bắt đầu gọi tên hài tử, Vân Thư, Vân Thư, một tiếng kêu nhẹ nhàng, kêu đến yêu thích.
Mười hai tuổi tiểu hài tử từ khi sáu tuổi đã không biết nặng nhẹ trực tiếp gọi tên Thái tử, Thẩm Hiên, Thẩm Hiên, tuy rằng không phải lần đầu gọi nhưng cũng khiến người nào đó tâm hoa nộ phóng, ngọt ngọt ngào ngào, người giống như khinh phiêu tới bên cạnh ai đó.
Mười tám tuổi năm ấy, Thẩm Hiên phụng chỉ thành hôn, cưới nhi nữ của Lý tướng quân làm Thái tử phi. Trước hôn lễ một ngày, Thẩm Hiên chạy đi tìm Vân Thư, cái gì cũng đều không nói, chính là gắt gao ôm hắn, tựa đầu chôn ở hõm vai hắn, yên lặng đem nước mắt của mình bức chảy về.
Thiếu niên mười bốn tuổi ôm lấy hắn ấy, đồng dạng không nói gì, trong lòng dần rõ ràng tình cảnh của mình, đồng thời nổi lên một trận đau, một cỗ sáp (đắng, chát), nhưng lại khinh đến mức khiến hắn xem nhẹ, muốn vì người kia mà khóc nhưng hắn lại điệu không ra nước mắt.
Hai mươi tuổi năm ấy, Thẩm Hiên có hoàng tử đầu tiên, trên khuôn mặt lãnh tuấn kể từ ngày kết hôn đến nay cuối cùng cũng hiện ra một mạt tươi cười từ tận đáy lòng, ngay cả thái độ đối với Thái tử phi cũng trở nên ôn nhu hơn.
Thiếu niên mười sáu tuổi yên lặng đứng ở một bên, bỗng nhiên cảm thấy cái tươi cười kia phá lệ chói mắt, mà trong lòng lại ẩn ẩn một cỗ đau đớn, thậm chí có cả cái xúc động muốn tiến lên phá hủy mạt cười ôn nhu kia.
Hai mươi hai tuổi nắm đó, lão hoàng đế băng hà, là đã đến lúc về trời. Thẩm Hiên lên ngôi lại chậm chạp không chịu lập hậu. Trong thâm cung nội uyển vị Thái tử phi chỉ biết tiêu tốn thời gian kia hiển nhiên không có kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng vào một ngày nào đó hùng hổ xông vào ngự thư phòng lớn tiếng chỉ trích hoàng đế bạc tình, hoàn toàn không để ý tới người thanh niên đứng bên cạnh cũng như những đại thần liên quan xung quanh.
Thanh niên tuấn tú mười tám tuổi nhìn tới vị tiểu thư khuê các thông thi đạt lễ ngày xưa giờ hoàn toàn không có hình tượng giống như người đàn bà chợ búa chanh chua chửi đổng, lại nhìn tới hoàng đế bên người lãnh tình bình tĩnh gọi người đem nàng biếm lãnh cung, nhìn nàng bị tha xuống, âm thanh vang vọng, trong lòng không khỏi chua xót. Là ai tuổi hoa mơn mởn chậm rãi chết già trong cung, là ai thanh xuân vô tận chậm rãi lụi tàn chết trong chờ đợi. Quả nhiên là tự cổ quân vương đa bạc tình.
Vào ban đêm, tin tức trong cung truyền ra, Thái tử phi bị biếm lãnh cung thắt cổ tự sát, đại hoàng tử vừa tròn hai tuổi kia đem giao cho Thái hậu nuôi dưỡng.
Thế là, phần tình yêu mới nảy sinh kia, chính thức bị chôn vùi.
Chính là hắn lại không biết , không lập hậu, là vì ai, hắn đối với phi tử này bạc tình, lại là vì ai!
Tình yêu đã đánh mất, có hay không cơ hội tìm về?

_______________

1 nhận xét:

  1. hehe ta bỏ ra 2 ngày đọc 1 lèo cả bộ đấy, tính đọc xong com lun 1 thể nhưng cái PN này thực bực mình ="=. Mặc dù mình rất cảm động trc tấm lòng anh Hiên nhưng đúng là quân vương vô tình, nghĩ lại mí bà cưới phải thằng vua long dương nào quả là bất hạnh tám đời ( có thể trừ hủ nữ, có thể thui a~)
    thanks nàng đã edit nha!

    Trả lờiXóa